Tiểu vương gia có, tiểu vương gia không chỉ có mà hơn nữa còn không nhỏ, nhưng hắn cũng không thể cởi quần áo ra để chứng minh sự trong sạch được.
Gương mặt tuấn tú của tiểu vương gia vì kìm nén mà trở nên đỏ bừng. Hắn không thản nhiên được như đạo sĩ, trong lòng hắn cất giấu tâm tư khác, đạo sĩ càng không đề phòng hắn, hắn lại càng cảm thấy có lỗi.
Hắn giũ áo ngoài sạch sẽ ra, đỏ mặt phủ thêm cho đạo sĩ của hắn. Trong ánh mắt ướt át sáng ngời của đạo sĩ ẩn chứa bóng hình của hắn. Hắn hít sâu một hơi, ngón tay cố gắng kiềm chế hơi run rẩy.
“Đừng để bị lạnh, huynh tới bên kia đi, để ta lau tóc cho huynh.”
Tiểu vương gia tránh được đề tài này. Đạo sĩ trên núi trọi không vướng bụi trần, không hiểu thất tình lục dục, hắn dĩ nhiên biết bản thân có thể cởi quần so lớn nhỏ một phen với vị đạo sĩ chậm hiểu này, hơn nữa có thể nhân cơ hội đòi chút ngon ngọt, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.
Lưỡng tình tương duyệt, tâm ý tương thông, làm vợ chồng bạn lữ chung sống hạnh phúc, đây chính là nguyện vọng ngây thơ của hắn.
Nhưng đạo sĩ còn không hiểu đạo lí đó, cho nên hắn phải chờ tới ngày mà chân chính nước chảy thành sông.
Vải mạt mềm mại, đạo sĩ ngồi xếp bằng ở trên giường thấp nhỏ, thoải mái quên mất rằng bản thân có thể trực tiếp dùng nội lực để hơ khô người.
Tay nghề lau đầu chải đầu của tiểu vương gia được luyện ra từ việc chăm sóc ngựa chiến, dùng đầu ngón tay đè lên đỉnh đầu, để vải mạt thấm nước, lại lấy cây lược gỗ tỉ mỉ chải chuốc cho mái tóc dài đã khô được một nửa, tiếp đến thoa lên tóc một chút dầu hoa quế.
Đạo sĩ chưa bao giờ được chăm chút như vậy, y rất nhanh đã quên mất sự nghi hoặc vừa rồi, gối dựa ở trên giường nhỏ cũng rất thoải mái mềm mại, mang theo mùi thơm vô cùng dễ ngửi. Y ôm gối dựa từ từ nhắm mắt, đợi tiểu vương gia duỗi thẳng đuôi tóc cho y, y đã sớm duy trì tư thế ngồi mà mơ màng buồn ngủ.
Đạo sĩ đang mệt rã rời lộ ra mấy phần ngây thơ hiếm có. Tiểu vương gia thận trọng ôm người trong lòng gầy gò đơn bạc lên, đạo sĩ hơi cau mày lại, hiển nhiên là không chịu bỏ cái đệm ở trong tay, vì vậy hắn chỉ có thể ôm đạo sĩ đang ôm cái đệm đi vào phòng ngủ.
Giường lớn ở phòng ngủ vừa xa hoa lại rộng rãi, tiểu vương gia vừa thả một cánh tay, đạo sĩ liền lăn vào trong giường duỗi chân, rất hài lòng cà cà cái gối.
—— trên đời này không có thần tiên khổ tu làm khổ mình, chỉ có đạo trưởng đáng thương chưa thấy qua việc đời..
Tiểu vương gia ngồi ở mép giường, nâng cằm nhếch miệng, hai mắt chó đen nhánh cong lên vô cùng hạnh phúc.
Chó sữa nhỏ vui mừng không ngừng đuổi theo cái đuôi chuyển vòng, nhưng đạo sĩ ngốc nghếch sắp ngủ còn cảm thấy chưa đủ.
Y cố nâng mí mắt nặng ngàn cân lên, ý thức mơ hồ đưa tay ra về phía mép giường, tiểu vương gia tùy thời chuẩn bị bưng trà rót nước đắp chăn lập tức sáp tới gần ân cần hỏi han.
“Sao thế? Là gối hay là đệm không thoải —— “
Trong lòng bàn tay của đạo sĩ còn mang vị bột xà phòng sau khi tắm, tiểu vương gia nháy mắt một cái, duy trì động tác bị che miệng không dám lộn xộn. Đạo sĩ mơ mơ màng màng co rúc ở trong giường, buông tay phải vỗ vỗ giường nhỏ ở bên người.
“Ngươi cũng ngủ đi, không cho phép… Không cho phép nắm tóc nữa… Oa…”
Một câu nói thật đơn giản, đạo sĩ đã ngáp dài ngáp ngắn. Y đã bôn ba ngàn dặm, võ công có cao cường hơn nữa cũng sẽ hao tốn không ít thể lực. Đạo sĩ vùi mình trong gối dựa mềm mại nỉ non lên tiếng, giọng điệu ôn nhuyễn khàn khàn không còn thong thả, trong trẻo và lạnh lùng như bình thường nữa.
Sự quan tâm và vuốt ve một cách vô tri vô giác có lẽ là thứ trí mạng nhất trên đời này, nơi đầu tim của tiểu vương gia hơi run lên, chỉ cảm thấy đạo trưởng nhà hắn thật sự muốn giết chết hắn mà.
Nhưng đạo sĩ đang mơ mơ màng màng chờ hắn, hắn không thể từ chối được, hắn chỉ có thể vội vàng cởi áo khoác cùng tất ủng, trung y (*) ở trên người, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng bò lên giường. Hắn nằm ở bên người đạo sĩ, đàng hoàng vòng hai tay ở dưới đầu, sợ bản thân ban đêm ngủ hồ đồ lộn xộn.
(*) trung y: Lớp quần áo đầu tiên của Hán Phục, thường là trang phục bên trong giống như áo phông và quần tây.
Đạo sĩ không hiểu tâm tư của hắn, chỉ thấy hắn nằm xuống rồi liền ngủ thật say, đến nỗi ban đêm tiểu vương gia vì cánh tay bị chuột rút mà trằn trọc trở mình, y cũng không nghĩ tới.
Phàm trần thế tục có nhiều nơi náo nhiệt thú vị, có nhiều thức ăn hiếm lạ kỳ quái, đạo sĩ ở trong vương phủ ngủ một ngày một đêm, thong thả lại sức xong đã bị tiểu vương gia bắt đầu cuộc hành trình tham quan kinh thành kì diệu.
Bánh gạo nếp dính răng,bột băng (**) trong veo, thịt nướng rải hương liệu, gà ăn mày hành khất bọc lá sen, mỳ cay, phật nhảy tường hầm.
(**) bột băng: một loại đồ ăn ở miền bắc Trung Quốc, như thạch
Tiểu vương gia khi còn là hoàng tử đã rất tham ăn, hắn dắt tay của đạo sĩ, đi từ đầu đường cho tới cuối hẻm kinh thành, thấy hàng nào thì sẽ ăn hàng đó, ăn xong hàng này thì đổi sang hàng khác, đợi đến lúc trăng cao chợ đêm được bày ra, hắn liền ôm đồ ăn nhẹ mua ở đầu đường và cá kho của lầu Vọng Giang, chờ đạo trưởng ôm hắn bay lên nóc lầu, ngồi bên nhau vừa ăn vừa ngắm trăng sáng.
Thức ăn ngon cảnh đẹp, lại có mỹ nhân ở trong lòng, mỗi khắc tiểu vương gia đều cảm thấy mình may mắn cực kỳ. Hắn hưởng thụ lạc thú khi được đút cho đạo trưởng thần tiên ăn, quá đỗi vui vẻ hạnh phúc, nhưng nửa tháng sau hắn không cười nổi nữa.
Nửa tháng sau, đạo sĩ vẫn mặc y phục trắng như tuyết như cũ, vạt áo khi phong, nhất cử nhất động đều nhanh nhẹn tuấn dật như thần tiên trong tranh vẽ, nhưng mà trên bụng hắn đã xuất hiện thêm một vòng thịt mềm.
Đêm nay, sau khi tắm xong đạo sĩ theo thói quen chờ hắn lau tóc, tiểu vương gia lại vô cùng chán nản rũ đầu, vừa nhìn là thấy tâm không bình tĩnh được. Đạo sĩ ngậm mứt quả vỗ vỗ gò má của tiểu vương gia để bày tỏ ân cần, tiểu vương gia lại nhăn mũi che kín bụng mình, cảm giác tôn nghiêm đang bị đả kích.
Đạo sĩ bén nhạy, dĩ nhiên biết được trên người tiểu vương gia có gì thay đổi, vì vậy y vén cẩm y in họa tiết vân rồng mờ tối lên, nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng màu mật ong nhạt của tiểu vương gia.
Thật ra thì cũng không có khoa trương đến thế. Đường nét, đường cong của cơ bụng tiểu vương gia vẫn rất rõ ràng, chỉ là hai khối ở dưới cùng hơi mềm hơn chút, chọc chọc vào còn thấy hơi vui vui.
Mềm mại, ấm áp, bóng loáng, trừ bỏ vết sẹo lúc ở tây cảnh tương đối nhức mắt ra thì chẳng có khuyết điểm gì mấy. Vẻ mặt của đạo sĩ ôn hòa, không nhịn được lại chọc thêm hai phát. Tiểu vương gia rụt cổ lại, tựa như Hoàng Hoa cô nương bị trêu đùa, mắc cỡ đến độ mặt đỏ bừng.
Tiểu vương gia biết xấu hổ thì mới dũng cảm, luyện thêm ba ngày, bị đánh ba ngày, cuối cùng cũng vứt bỏ được đống thịt mềm đi.
Lại một ngày trời trong nắng đẹp, đạo sĩ dùng cành làm kiếm, đang làm lại chiêu thức tác chiến mà quân địch ở tây cảnh dùng với tiểu vương gia thì có một tiểu thái giám chuyên truyền chỉ ở trong cung cung kính đứng ở cửa.
Thánh chỉ vàng rực là viết cho đạo sĩ. Rõ ràng chỉ cần một câu nói đã có thể nói rõ ràng mọi chuyện rồi, nhưng lại cứ viết ở trên giấy vòng vo tam quốc, đạo sĩ nghe mà đầu óc quay cuồng trong mơ hồ, đến cuối cùng mới nghe hiểu hoàng đế gọi y và tiểu vương gia ngày mai tới cung yến.
“Đạo trưởng, bệ hạ nói, mời ngài nhất định phải đến dự.”
Lúc tiểu thái giám tới đã được dặn dò qua, cho nên cũng không có xoắn xuýt vì đạo sĩ không quỳ không lạy. Gã thu hồi thánh chỉ lại, lại cất vào trong tay áo, trên mặt chứa đầy nụ cười lấy lòng. Truyện hay luôn có tại — TRUMtru yen. vN —
“Đi không?”
Cung yến tương đương với ăn cơm, thức ăn nhà hoàng đế hẳn sẽ không kém hơn ở bên ngoài, nhưng thấy rằng hoàng đế không phải loại người tốt lành gì, cho nên đạo sĩ nghiêm túc suy tư một chút, quay đầu chờ tiểu vương gia quyết định.
“Không đi, đầu bếp nhà hắn không giỏi.”
Tiểu vương gia như đinh chém sắt lắc đầu một cái, chết cũng không muốn để cho người khác quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.
Trong vấn đề ăn uống, tiểu vương gia nói cái gì thì chính là cái đó, đạo sĩ rất tin tưởng không nghi ngờ gì sất, vì vậy y lập tức xoay người lại nhìn về phía tiểu thái giám truyền chỉ, trong mắt nhiều thêm hai phần ghét bỏ.
“Ồ, vậy ngươi trở về nói cho hắn đi, cơm nhà hắn không ngon nên chúng ta không đi.”