Tiểu vương gia nhớ đến lần đầu tiên hắn leo lên núi trọi, đạo sĩ đứng ở bên vách đá phía chân trời, những làn gió hiu hiu lướt qua bộ đạo bào thuần sắc, mảy may không dám chạm vào dù chỉ một chút. Không còn là đạo sĩ ngồi chồm hổm trong xe ngựa ăn bánh mè phồng mang trợn má nữa, giờ đây đạo sĩ ở trên núi không có một tia nhân khí nào, y cứ yên lặng đứng như vậy, phảng phất như đã vượt qua cả ngàn năm, đồng thời cũng biết mình mãi mãi cô đơn lẻ loi như thế.
"Thanh Tiêu — Thanh Tiêu!"
Mặc dù là ở trong mơ, tiểu vương gia cũng không chút do dự đưa tay ra, hắn không chút nghĩ ngợi chạy nhanh tới vách đá lởm chởm, liều mạng nắm lấy góc áo của đạo sĩ.
— Tiểu vương gia là một con chó nhỏ ngu si, trước lòng cảm mến cùng khát khao nảy mầm mọc rễ, cảm giác đầu tiên của hắn đối với đạo sĩ là không nỡ cùng lo lắng.
Lần đầu tiên hắn leo núi đã làm động tác này, khi đó hắn rất sợ đạo sĩ đứng không vững bị ngã xuống vách núi bèn hùng hùng hổ hổ lao lên, chỉ có điều lúc đó ngay cả góc áo của đạo sĩ hắn cũng không đụng được, ngược lại còn bị đạo sĩ dùng một chưởng đè xuống đất, lục cục lục cục cút xuống núi theo đường cũ.
May là trong mơ và hiện thực không giống nhau, trong mộng tiểu vương gia lại may mắn hơn một chút. Hắn bất chập việc mình bị ngã thành một chú chó gặm bùn, hắn liều mạng nắm lấy góc áo của đạo sĩ. Đạo bào làm bằng vải xa tanh bị băng tuyết trên núi thấm ướt, cảm giác lạnh buốt khiến trái tim vẫn đang rung đập bịch bịch của hắn miễn cưỡng trở lại vị trí cũ, nhưng ngay khi hắn thở dài một hơi, dự định kéo đạ sĩ vào trong ngực mình thì góc áo mềm mại bỗng tuột ra khỏi kẽ tay.
Giữa trời đất chỉ còn tiếng đạo bào và gió bay tán loạn đan xen với nhau, nhiều lần ma sát với núi đá dữ tợn tạo ra thanh âm bén nhọn chói tai.
Tựa như thần tiên rơi vào trong mây, hoặc như là một con chim trắng muốt thu cánh ngã xuống vực sâu, đạo sĩ bước ra một bước, không một tiếng động ngã vào trong hư không, sương mù mờ mờ ảo ảo trong nháy mắt cuộn trào mãnh liệt, nuốt chửng lấy thân ảnh đơn bạc của đạo sĩ.
"Thanh Tiêu –"
Tiểu vương gia tỉnh dậy khỏi cơn mơ, hắn đạp tung chăn gấm hoảng hốt bật dậy, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, thấm vào đáy mắt thật đau. Tiểu vương gia mờ mịt nhìn bốn phía, ngón tay nắm lấy góc chăn mơ hồ run rẩy. Mây mù trong mơ vẫn còn đang quay vòng trước mặt hắn, nhưng tiếng bước chân đều đặn của cung nhân ngoài cửa sổ có nắng chiều lại thật yên bình, tựa như không có gì xảy ra.
Sợ hãi quá mức khiến con người ta trì độn, tiểu vương gia giang hai tay ra, kinh ngạc nhìn lòng bàn tay được quấn băng vải của mình, trong chốc lát lại không hiểu đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
"Vương gia, vương gia?! Bệ hạ, bệ hạ tỉnh rồi!"
Tiểu thái giám canh giữ ở ngoại thất chịu đựng đến hai mắt đỏ lừ, gặm bàn tay không còn đủ mười ngón. Y vừa nghe thấy bên trong có động tĩnh liền không để ý đến quy củ gì nữa, trực tiếp lao đầu vào. Tiểu vương gia từ đêm qua vẫn mê man đến bây giờ, nếu không phải y cố kỵ sau này có thể bị tiểu vương gia treo lên trị tội trước công chúng thì y thậm chí còn muốn túm tiểu vương gia đứng lên để thông báo tin tức tốt này.
"– Người đi xem đi, người mau đi xem đi, bệ hạ tỉnh rồi! Vương gia người đi xem đi!"
"...?"
Ve sầu mùa hạ kêu như nào thì tiếng hét của tiểu thái giám cũng y như thế, trong đầu tiểu vương gia cứ ong hết cả lên, mơ hồ mệt mỏi mà đáp lại. Hắn đưa tay ôm lấy vùng thái dương đang đau đớn từng cơn không ngừng, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nghe rõ tiểu thái giám đang nói cái gì.
Mục Tông là một cây kíp nổ, con ngươi tiểu vương gia hơi co lại, trong đầu đần độn cuối cùng cũng bắt được sóng não. Hắn lập tức lảo đảo đứng dậy xuống giường, theo hướng dẫn của tiểu thái giám đi tới tẩm điện cách đó không xa. Vẫn là mùi thuốc đông y nồng nặc chưa tan, hắn dùng đầu ngón tay đang phát run đẩy cửa điện ra, ở bên trong lớp màn lụa mỏng, Liễu Thanh canh giữ ở mép giường đang mớm thuốc, mà thân ảnh đơn bạc đang tựa trong ngực y kia không ai khác chính là Mục Tông.
"Vương gia nhìn đi, bệ hạ thực sự, thực sự không sao..."
Mục Tông là người hồn hậu rộng lượng, nhất là đối với những cung nhân thân cận. Từ nhỏ tiểu thái giám đã phụng dưỡng ở bên, được chủ tử săn sóc không ít. Y gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống, cũng không nhịn được niềm vui sướng nữa là khóc òa. Y ngẩng mặt muốn cùng tiểu vương gia chia sẻ niềm vui này, nhưng tiểu vương gia lại cứng đờ ở cửa, cũng không định bước vào trong.
"Vương... Vương gia? Vương gia –"
Tiểu vương gia đi đứng không vững gắng kìm lại bước chân qua ngưỡng cửa, hắn như mới tỉnh lại từ trong mộng, ánh mặt trời thoảng chiếu qua gò má anh tuấn của hắn. Tiểu thái giám ngẩn ra, lại vì sự thất kinh trong mắt hắn mà sợ không nói nên lời, chỉ thấy tiểu vương gia như chú chó bị đốt mất đuôi vậy, hắn gắng sức vận động tứ chi hư nhược gầy yếu, nhanh chóng chạy ra khỏi tẩm điện với tư thế không mấy hài hòa.
Đạo sĩ, so với việc Mục Tông tỉnh lại, không có gì quan trọng bằng đạo sĩ.
Là đạo sĩ mang theo hắn nghìn dặm xa xôi từ bắc kỳ trở về kinh thành, là đạo sĩ xuất thủ tương trợ trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, tiểu vương gia tựa như nổi điên lục tung cả cung thành, nhưng hắn vì bị đạo sĩ dùng nội lực đánh ngất nên cảm thấy không dễ chịu, từ đầu đến chân không có một chỗ nào là thoải mái.
Hắn còn chưa rõ đạo sĩ dùng cách gì để kéo Mục Tông từ chỗ Diêm vương trở về, nhưng hắn chắc chắc đây cũng không phải là chuyện mà đáng để hắn vui đến ngây người.
Khí huyện bốc lên mãnh liệt tác loạn ở trong ngực, tiểu vương gia siết tay thành quyền đập vào bức tường thành cũ dày cứng, máu tươi từ trong cổ họng phun đầy đất, bốn phương thành cung hắn đều đã đi hết, thế nhưng vẫn không tìm thấy đạo trưởng.
Tất cả mọi người đều không biết đạo sĩ đi đâu, mọi người cũng không để ý tới cái người sau khi khởi tử hoàn sinh cho Mục Tông, thay đổi tất cả kia đã đi đâu.
Gần trưa, ánh mặt trời chiếu lên người thật ấm áp, nhưng tiểu vương gia hết lần này tới lần khác đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hắn cắn chặt răng, trong miệng đều là mùi máu tanh nồng nặc. Hắn đương nhiên biết những người đó cũng không phải cố ý, người người đều biết đạo sĩ là báu vật trong tay hắn, cho dù là yêu ai yêu cả đường đi thì cũng không ai dám trách móc nặng nề lên đạo trưởng trong đầu tim hắn.
Bọn họ chỉ là sợ hãi mà thôi, trừ hắn ra thì tất cả mọi người, bao gồm cả Mục Tông cùng Liễu Thanh, không một ai coi đạo trưởng như một con người thực sự. Ở trong mắt bọn họ, đạo sĩ là kiếm khách thiên hạ độc nhất vô nhị, là thần tiên để mọi người mong cầu trên cô sơn. Đạo sĩ có thể cải tử hoàn sinh là một chuyện có vẻ khó tin, nhưng lại là chuyện thuận lý thành chương, bởi vì sợ hãi cho nên mới tín nhiệm, cũng chính bởi vì loại tín nhiệm mù quáng này cho nên bọn họ đều cho rằng đạo sĩ nhất định không có việc gì một cách vô thức.
Tiểu vương gia phun ra một búng máu, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận, hắn thực sự không nên đưa đạo trưởng xuống chân núi, hoặc giả vào cái ngày đạo sĩ với thái độ khác thường hùng hổ đưa hắn về lại cô sơn, hắn nên mãi mãi ở lại đó với đạo sĩ.
"Thanh Tiêu... Thanh Tiêu..."
Tay phải của tiểu vương gia xem như càng ngày càng bị tổn thương, hắn đau đến nỗi hai bên mặt như căng cứng lại, rồi lại như đang xả giận đấm thêm một quyền lên tường thành, vật mà lão tổ tông lưu lại bị nứt ra một khe hở như cửa thành đã chết thảm vài ngày trước.
Hạt bụi mềm mịn bay vào mắt tiểu vương gia. Tiểu vương gia nhăn mũi gắng sức nhịn đi cơn đau xót nơi đáy mắt, hắn ngẩng đầu, muốn để cơn gió cuốn chất bẩn trong mắt đi, kết qủa vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói lóa thiếu chút nữa đã chiếu lòa mắt hắn.
"A!"
Ở hiền gặp lành, ví dụ như vào lúc thương tâm nhất sẽ nhận được một cái hôn dịu dàng.
Bàn tay gầy nhỏ trắng nõn che đi ánh mặt trời nhức mắt, ngay sau đó liền có làn hơi mềm mại mát lạnh thổi bay đi bụi trong mắt hắn. Hơi thở vô cùng quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng một lần nữa tràn ngập trong xoang mũi của hắn, góc áo đạo bào thuần sắc của đạo sĩ còn ấm áp hơn cả trong giấc mộng của hắn, và cũng không còn chạy trốn khỏi kẽ tay.
Đây là đạo trưởng của hắn, đây là đạo trưởng vì hắn xuống núi, đạo trưởng ngồi xổm ăn bánh hạt mè.
Hai vai hắn run lên, hắn cắn chặt môi, chuyện đêm qua cùng cảnh tượng tê tâm liệt phế trong mộng vẫn còn đang rõ ràng trong đầu. Hắn chật vật hít mũi một cái, dùng sức nắm chặt lấy tay y. Hắn nên hỏi đạo sĩ đã cứu sống Mục Tông như thế nào, nên hỏi đạo sĩ làm như vậy có hay mạo hiểm không, còn nên hỏi đạo sĩ đến tột cùng đã đi đâu, nhưng trên thực tế, hắn không thể thốt lên một lời nào.
Vui sướng, cảm kích, hoang mang, chua xót, còn có ủy khuất thay đạo sĩ, một mớ cảm xúc hỗn độn đang bao phủ lấy cái đầu được cấu tạo đơn giản của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy hắn đau lòng muốn chết, vào lúc hắn mất đi ý thức, đạo sĩ đã thay hắn thay đổi cục diện, vào lúc tất cả mọi người đều vui mừng hân hoan, đạo sĩ lại một mình tránh đi một chỗ nào đó lặng lẽ chờ.
"Đạo trưởng... Đạo trưởng..."
Đối mặt chưa được bao lâu, tiểu vương gia không có rơi một giọt lệ nào, hắn chỉ cứng rắn chịu đựng. Hắn không có tư cách khóc nữa, hắn tự xưng là thiếu niên ngựa chiến bách chiến bách thắng, nhưng đại cục là Mục Tông gánh thay hắn, quan hệ huyết thống là đạo sĩ cứu cho hắn, hắn không hề làm gì cả, cũng cái gì cũng làm không được.
Tiểu vương gia cắn răng đến nỗi chân răng rướm máu, hắn giống như lần đầu tiên ôm nhau vậy, vụng về kéo chặt lấy cơ thể đạo sĩ, cũng may đạo sĩ chịu rũ mi, an tĩnh ôn thuận nép trong ngực hắn.
Hắn thở ra một hơi nóng đục ngầu, ổn định lại cảm xúc hỗn độn trong lòng. Sợi tóc của đạo trưởng chọc vào khiến mắt hắn ngứa ngứa, hắn mím môi siết chặt cánh tay, muốn an tâm cảm nhận tư vị mất mà được lại, nhưng mà vận may của hắn đã cạn rồi, ngoài việc cho hắn cái số đào hoa gấp bội ra ông trời chẳng hề thiên vị chú chó con chỉ biết nằm phơi bụng như hắn, cảm giác đầu ngón tay dính dính đã phá hỏng tâm tình. Tiểu vương gia ngẩn ngơ bất an cúi đầu nhìn, chỉ thấy dòng máu chảy từ trên cánh tay đạo sĩ đã thấm ướt tay áo, mà còn là máu đỏ tươi ấm áp như những con người bình thường.