“Tờ giấy này là ở trong dạ tiệc, Lý Thập Tứ kín đáo đưa cho ta. Bất kể lời của y có thể tin hay không, nhưng không thể nghi ngờ là y đã đưa địa chỉ của chỗ này cho chúng ta rồi, chúng ta không cần phí tâm đi tìm nữa.”
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thôi Bất Khứ chậm rãi nói.
Vẻ mặt Dung Khanh động một cái: “Như vậy, tác giả của ba bức tranh cũng là y?”
Thôi Bất Khứ không trả lời vấn đề này, ngược lại nói về phát hiện của hắn từ ba bức tranh này.
Hình ảnh trên bức tranh thứ nhất miêu tả một nam nhân mặc quan phục, cho nên đối phương nhất định là một người quen thuộc quan trường, nếu không thì bình dân bách tính ngay cả quan viên phẩm cấp gì ứng với sắc phục gì không biết, càng không thể vẽ ra bức tranh có ý chỉ rõ ràng như vậy được.
Trong bức tranh thứ hai, dưới gốc cây có chôn thi thể, vừa nãy Kiều Tiên đi đào, đã chứng minh là sự thật. Có thể thấy được từ hài cốt và y phục, rất có thể là dân bị nạn, nhưng tại sao nạn dân lại bị giết? Nếu như bọn họ giết lẫn nhau, căn bản sẽ không có người chôn bọn họ sau chuyện này, cũng không khả năng sẽ có cái hố chôn xương lớn như vậy, vì vậy chỉ có một cách giải thích, những người đó bị giết, hơn nữa hung thủ không muốn bị phát hiện, cho nên phải chôn thi thể đi, lũ lụt đi qua làm trôi không ít đất bùn, cho nên lúc Kiều Tiên mới có thể dễ dàng đào được.
Thôi Bất Khứ dứt lời, nhìn vòng quanh mọi người, đúng như dự đoán nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt bọn họ.
Sắc mặt Dung Khanh vẫn chưa hết trắng bệch, lảo đảo lắc lư đứng lên, thất hồn lạc phách: “Ta biết, ta biết… Những nạn dân này nhất định là muốn vào thành tránh thiên tai, lại bị Hoàng Lược hạ lệnh tàn sát!”
Khâm sai sắp đến, nhưng nạn dân vẫn ở ngoài thành không đi, vậy như thế nào cũng không nói được, nhưng lương thực trong thành không đủ, hoặc là, Hoàng Lược và đại hộ trong thành căn bản không muốn lãng phí lương thực để cứu tế những nạn dân này, cho nên trực tiếp giết đi. Nhóm nạn dân đã sớm đói bụng đến choáng váng, đối mặt với chuyện tàn sát này, căn bản cũng không có sức phản kháng.
Nếu suy đoán này là thật, như vậy toàn bộ huyện Quang Thiên, từ Huyện lệnh cho tới những đại hộ kia, sợ rằng đều là hung thủ hoặc đồng lõa.
“Hoàng Lược đáng chết!” Dung Khanh nắm quyền đấm mạnh lên trên bàn, hung tợn mắng.
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về Thôi Bất Khứ: “Bây giờ ta sẽ viết tấu sớ thượng bẩm Bệ hạ, nói rõ chuyện nơi này!”
Thôi Bất Khứ hỏi ngược lại: “Nếu như những nạn dân kia còn chưa tới đã chết ngoài thành, Hoàng Lược để tránh ôn dịch lan tràn, lúc này mới chôn người đi, vậy ngươi sẽ nói như thế nào?”
Vẻ mặt Dung Khanh kịch liệt: “Nếu như vậy, tại sao trên người bọn họ lại có vết đao!”
Kiều Tiên bĩu môi một cái: “Cái này còn không dễ làm sao, nói bọn họ đói bụng tàn sát lẫn nhau, lúc ấy bên trong thành đã mất lương thực, Hoàng Lược không dám tùy tiện thả người vào, kết quả lúc đang do dự, người liền chết sạch, nếu ngươi không có chứng cớ khác, chuyện này cùng lắm hắn chỉ là sơ suất có lỗi, có thể phòng thủ một thành không bị lũ lụt xâm nhập đã là công lao không nhỏ, công lao trừ sai sót, không đau không nhột.”
Cổ Dung Khanh giống như bị người ta nắm được, nhất thời không thể thốt lên lời.
Thôi Bất Khứ nói với Kiều Tiên: “Ngươi đi điều tra Lý Thập Tứ một chút, xem y đến huyện Quang Thiên lúc nào, còn nữa, Lý gia có người như vậy thật hay không.”
Kiều Tiên lĩnh mệnh đi.
Dung Khanh không nhịn được nói: “Vậy bức tranh thứ ba thì sao?”
Thôi Bất Khứ: “Tê Hà sơn trang, có thể đi một lần.”
Không đợi Dung Khanh lộ ra nụ cười, Thôi Bất Khứ liền giơ lên một ngón tay.
“Nhưng mà là ta đi, không phải ngươi đi.”
Dung Khanh sửng sốt một chút, vội nói: “Thôi tôn sứ, ngươi cũng không thể qua cầu rút ván chứ!”
Thôi Bất Khứ bị hắn dùng từ làm giận cười: “Nếu như Tê Hà sơn trang quả thật có liên quan đến chuyện này, như vậy khẳng định bên trong canh phòng nghiêm ngặt, có nguy cơ ngầm, không phải ta đi, chẳng lẽ ngươi đi?”
Hai cao thủ duy nhất ở đây, Quan Sơn Hải và Kiều Tiên đều là người của Thôi Bất Khứ, Dung Khanh dĩ nhiên không chỉ huy nổi bọn họ.
Dung Khanh lập tức xìu.
Hắn cảm thấy sau khi mình tới nơi này, manh mối thu được không ít, nhưng chưa hề làm được chính sự gì cả.
Bây giờ biết rất rõ ràng nơi này cất giấu vô số vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác nghĩ không ra một đầu dây.
Lúc Dung Khanh rời kinh có hùng tâm vạn trượng, nhưng ở trước mặt thực tế lại không chịu nổi một kích.
Kiều Tiên rất nhanh đã trở lại.
Đúng là có Lý Thập Tứ, không khó tra, hỏi một chút ở cửa hàng Lý gia liền biết, hơn nữa bởi vì sự hoang đường của y nên không có ai hoài nghi việc thăm dò.
“Nghe nói y là đường chất bà con xa của gia chủ Lý gia, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, ngu dốt dị thường, không dạy dỗ được, đi học võ cũng không được, suốt ngày há miệng ra hoa ngôn xảo ngữ, thường xuyên đến những chỗ không đứng đắn khiến trưởng bối giận đến giậm chân, không thể không đuổi đến huyện thành, mong Lý gia an bài cho y việc làm, tránh cho ngày càng làm càn. Ai ngờ sau khi đến đây lại càng tệ hại hơn, không những dụ dỗ trên dưới Lý gia đến vui vẻ, còn coi trọng nam nhân đã có gia thất, trêu chọc hoa đào khắp nơi, nhưng có thể thấy mấy chuyện y làm không tệ, cho nên trưởng tử Lý gia rất thân thiết với y.”
“Ta nghe một vòng, phát hiện sau khi mưa to y mới đi tới huyện Quang Thiên, đại khái là năm sáu ngày trước.”
Dung Khanh a một tiếng: “Mưa mới rơi từ mười ngày trước, mưa như thác đổ đến khi nước tăng lên, nhanh chóng lan tràn, lúc chìm đến bên ngoài thành Quang Thiên lúc đại khái là bốn ngày sau, nói cách khác căn bản Lý Thập Tứ không tận mắt nhìn thấy!”
Thôi Bất Khứ nhìn về Quan Sơn Hải: “Ngươi thấy thế nào?”
Hắn cũng không coi Quan Sơn Hải đơn giản như thị vệ, càng như coi trọng gã, Quan Sơn Hải cũng dần dần thuần phục, không kháng cự mâu thuẫn giống lúc đầu nữa. Đối với Quan Sơn Hải mà nói, theo hầu Thôi Bất Khứ đã là sự thật không thể thay đổi, lấy sự coi trọng của Độc Cô hoàng hậu đối với Tả Nguyệt sứ, công việc này của gã hắn có thể sẽ không được kết thúc sớm, thay vì mang lòng bất mãn, không bằng đàng hoàng làm cho xong.
Cho nên Quan Sơn Hải nghiêm túc bổ sung nói: “Lấy thân phận của Lý Thập Tứ, không thể nào bỗng nhiên đi tới liền lấy được tín nhiệm, cho nên căn bản y không chính mắt thấy dưới tàng cây chôn xương, trừ khi chỉ nghe đồn đãi. Nhưng như vậy chuyện quan trọng là, ngay cả chúng ta cũng không nhận được tin tức thì y có thể biết được trong mấy ngày ngắn ngủi như thế nào? Vì vậy ba bức tranh này, vô cùng có thể không phải từ tay y ra. Y hẹn đến Tê Hà sơn trang, chắc hẳn chỉ là trùng hợp.”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Nhưng ta vẫn phải đi một chuyến.”
Kiều Tiên cau mày: “Tôn sứ!”
Thôi Bất Khứ giơ tay lên, nàng lập tức an tĩnh lại.
“Trong dạ tiệc, Lý Thập Tứ xuất thế ngang trời, lúc không nên nói chuyện lại liên tục nói chuyện, cực kỳ nói phách lối, ở sau y, đám người Hoàng Lược Lý gia Đinh gia vốn hẳn thu liễm thái độ, nhưng lại nhao nhao không nhịn được lên tiếng chọc giận Dung ngự sử.”
Ở trong mắt người bên cạnh, có lẽ Lý Thập Tứ làm càn, nhưng Thôi Bất Khứ cảm thấy, y rất có phong cách của Phượng Tiêu, nhìn như hồ nháo mà dẫn ra thái độ của mọi người tại đây.
“Quận trưởng khinh thường, Hoàng Lược yên lặng, Lý Duyên làm Huyện thừa còn thích nổi tiếng hơn cả Huyện lệnh, đám người Đinh, Lý căn bản là không coi Dung ngự sử ra gì. Nhưng nếu như không có Lý Thập Tứ có ảnh hưởng thì những người này còn có thể chuyện trò vui vẻ, hợp lại diễn một màn thịnh yến đồng tâm hiệp lực.”
Dụ được Dung ngự sử mất phương hướng, nói không chừng hắn sẽ thật sự viết một cái mật tấu lên triều đình xin cấp lương lần nữa.
Dung Khanh rất tức giận, sáng sớm hôm nay tỉnh lại, hắn đã ý thức được mình suýt nữa trúng bẫy của đám người Hoàng Lược, lại không nghĩ rằng mình hoàn toàn bị đùa bỡn như vậy.
Quan Sơn Hải như có điều suy nghĩ.
Kiều Tiên níu chân mày, nàng phát hiện Thôi Bất Khứ đối với Lý Thập Tứ có loại tín nhiệm không tầm thường.
Thôi Bất Khứ nhận định y là Phượng Tiêu giả trang, liền một lòng một dạ suy đoán theo phương hướng này.
Nếu nhỡ may suy đoán của hắn sai thì sao?
Nhỡ may Lý Thập Tứ không phải Phượng Tiêu, cho dù y thật sự là Phượng Tiêu, nhưng mang lòng ác ý, cố ý dẫn Thôi Bất Khứ vào bẫy thì sao?”
“Nếu như người vẽ không phải Lý Thập Tứ gây nên, vậy thì là ai?”
Thôi Bất Khứ bảo Dung Khanh hai bức tranh ra, ba bức đặt chung một chỗ để so sánh, kết quả càng rõ ràng.
Bút pháp của bức tranh thứ ba rõ ràng thô ráp tuỳ ý hơn với hai bức trước rất nhiều, le que mấy nét vòng quanh con chuột lớn và sơn trang.
Nói rõ nó được vẽ ra dưới tình hình rất vội vàng, thậm chí cũng không kịp đợi mực khô đã vội vàng sai người đưa đến.
Lúc trước Dung Khanh không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện không ít vấn đề.
“Người này công lực hội họa không tệ, nhất định không phải là dân chúng tầm thường. Hắn có thể biết những chuyện này, tất nhiên cũng có địa vị nhất định ở trong huyện, hơn nữa còn phải có thể tiếp xúc với bí mật quan trọng, nói không chừng chính là một trong số đám người Lý, Đinh.”
Mặc dù hắn xung động non nớt, sau khi tỉnh táo lại cũng có thể chứng minh cũng không phải là mình không đúng tí nào.
“Bức tranh thứ ba là sáng sớm đưa tới, nói rõ hắn vẫn luôn trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của chúng ta, nếu đêm qua ta thông đồng làm bậy với bọn Hoàng Lược, chỉ sợ hôm nay bức tranh này cũng sẽ không được đưa tới. Thôi tiên sinh, ngươi nói đối phương có thể cũng tham dự yến hội đêm qua hay không?”
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Người này không những không phải dân chúng tầm thường, khẳng định tương đối có thành tựu trong thư họa, mặc dù đã tận lực xóa dấu vết nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn là họa sĩ rất giỏi. Lão Quan, ngươi đi điều tra một chút, đêm qua trong số những người dự tiệc, ai giỏi thư hoạ, ai có chút danh tiếng.”
Quan Sơn Hải yên lặng rời đi, không có chút ý kiến nào với xưng hô lão Quan này.
Hắn có lẽ đã ý thức được, cục diện của huyện Quang Thiên giống như một cuộn chỉ rối, không thể chỉ bằng vào võ công để đột phá trùng vây, mà sự tồn tại của Thôi Bất Khứ chính là tâm phúc của mọi người, đừng nói gã và Kiều Tiên, ngay cả Dung Khanh ban đầu không ưa Tả Nguyệt cục, cũng bất tri bất giác dựa vào Thôi Bất Khứ, đi theo phía sau hắn rồi.
Vị Thôi tiên sinh này tất nhiên bệnh thoi thóp, bình thường thậm chí đa số thời điểm đều không thể lên được tinh thần, nhưng ở trước mặt hắn, gần như tất cả những việc không xác định đều có thể được xếp đặt, vấn đề cũng sẽ thành không có vấn đề.
Điểm tâm rất nhanh đã được đưa tới, tất cả mọi người có chút ăn không thấy ngon, Dung Khanh dùng mấy miếng liền đứng dậy đi loanh quanh, nói muốn suy nghĩ một chút đầu mối mới.
Có lẽ hắn cũng nhìn ra Kiều Tiên có lời muốn nói, cho nên tìm cái cớ rời đi, Thôi Bất Khứ không ngăn cản.
Dung Khanh chân trước vừa đi, Kiều Tiên liền không kịp chờ đợi nói: “Tôn sứ, tối nay để cho thuộc hạ đi đi!”
Thôi Bất Khứ nói: “Có Quan Sơn Hải đi cùng, ngươi không cần phải lo lắng, Phượng Tiêu để lại cái đầu mối này, nhất định có đạo lý của y.”
Hắn đã chắc chắn Lý Thập Tứ chính là Phượng Tiêu.
Kiều Tiên mím môi.
Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu qua lại nhiều hơn mình, hắn lại là một người thông minh như vậy, tất nhiên đã sớm nhận ra Phượng Tiêu từ đủ loại dấu vết.
“Nhưng Tôn sứ, dù sao Phượng Tiêu cũng là người Giải Kiếm phủ, mọi hành động của y đều vì Giải Kiếm phủ, giống như lần trước ở núi Thiên Nam, y giả vờ đầu hàng, muốn tiêu diệt cứ điểm của Vân Hải Thập Tam Lâu ở trên núi Thiên Nam, ngài bị thương nặng, nhưng y còn có xá lợi, công lực cao hơn một tầng, thậm chí còn được chia đều công lao với chúng ta, ngài cảm thấy lần này y tới, sẽ không có mục đích gì mà chỉ vì muốn nhắc nhở ngài sao?”
Thôi Bất Khứ giương mắt.
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Trên mặt Kiều Tiên lướt qua một vẻ đắn đo, trực tiếp quyết tuyệt quỳ xuống, ngửa mặt lên nhìn hắn.
“Thuộc hạ cho là, chú ý tín nhiệm của ngài với Phượng Tiêu đã vượt qua ranh giới rồi.”
Thôi Bất Khứ cười ngược lại: “Ồ? Ranh giới là cái gì? Ai định ra, ngươi sao?”
Hắn nổi nóng. Kiều Tiên có thể thấy được, nhưng nàng vẫn muốn nói.
“Tôn sứ, Phượng Tiêu và chúng ta không phải người cùng một đường, y nhìn như phóng khoáng không gò bó, nhưng thực tế lại khôn khéo tính toán, từ Lục Công thành đến nay, phàm là hợp tác cùng Tôn sứ, cuối cùng y vẫn chưa từng thua thiệt bao giờ, lần này chắc là vì chuyện khác mới tới huyện Quang Thiên, nói không chừng y muốn dò đường cho ngài đi, mà ở sau lưng ngồi làm ngư ông đắc lợi!”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Ta biết, ngươi nói những điều này, rất phù hợp với cách làm người của y.”
Kiều Tiên: “Vậy vì sao ngài còn tin y!”
Tại sao?
Thôi Bất Khứ ngưng thần suy tư.
Hắn nhớ tới ngày đó ở trong sơn động, Phượng Tiêu đâm một đao kia về phía mình.
Lúc ấy hắn không tức giận chút nào, không ngạc nhiên chút nào, bởi vì hắn đã sớm tính toán tốt nguyên nhân hậu quả, biết lý do Phượng Tiêu làm như vậy, nếu Phượng Tiêu không đâm một đao kia tới thì mới là ngu xuẩn.
Lòng dạ đàn bà, không thích hợp với bọn họ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sau đó Phượng Tiêu trong miệng Phạm Vân, rõ ràng đã đi rồi mà lại cự tuyệt vòng trở lại tìm hắn, rồi bị Ngọc Tú dây dưa.
Nếu như Phượng Tiêu rời đi sớm hơn một chút nữa, dùng phương pháp hắn dạy để xuyên qua trận pháp thì sẽ không bị kẹt ở bên trong.
Bởi vì đối phương đến tìm hắn, cho nên hắn cũng đi tìm đối phương.
Có lẽ từ một khắc kia, hai người mới thật sự dây dưa lẫn nhau, ân oán chẳng phân biệt được.
“Tôn sứ, bây giờ Giải Kiếm phủ nhìn như bởi vì Phượng Tiêu mà chung sống hòa bình với chúng ta, nhưng Bệ hạ sẽ không vui khi nhìn thấy Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ gần gũi như vậy, sự thân cận của Phượng Tiêu đối với ngài đều là có dụng ý khác!”
Cho tới bây giờ Kiều Tiên luôn không can thiệp vào chuyện của Thôi Bất Khứ, nàng chỉ biết đi theo bên cạnh Thôi Bất Khứ, nghe lệnh của Thôi Bất Khứ, nguy hiểm đi nữa cũng sẽ thẳng tiến không lùi.
Nhưng nàng đã có địch ý mơ hồ từ đầu với Phượng Tiêu, đến bây giờ cũng không nhịn được nữa, thà chọc giận Thôi Bất Khứ, cũng phải mạo phạm khuyên can.
Thôi Bất Khứ nháy mắt mấy cái: “Y có thể lấy được ở chỗ ta thì cũng có thể lấy được từ chỗ Bệ hạ, cần gì phải uổng công vô ích?”
Kiều Tiên khẽ cắn răng: “Nhưng nhỡ may y mơ ước ngài thì sao!”
Thôi Bất Khứ sửng sốt một chút, giống như không nghĩ tới Kiều Tiên sẽ nói như vậy, không nhịn được cười to, tiếng cười không dừng được, cúi người xuống cười không thể dừng.
Kiều Tiên đỏ mặt.
Thôi Bất Khứ cười nửa ngày mới ngồi dậy lần nữa, lắc đầu một cái: “Không thể nào.”
Thôi Bất Khứ hắn như gỗ sắp mục, nhiều bệnh quấn thân, có thể nhìn thấy mùa xuân sang năm, mà cũng chưa chắc có thể qua được sang năm.
Mà Phượng Tiêu, về võ công dung mạo, tự nhận thiên hạ vô song, ngay cả mỹ nữ tuyệt thế Phùng Tiểu Liên còn bị coi thường, y hận không thể sống qua một đời với bức vẽ về mình, người như vậy sẽ vừa ý Thôi Bất Khứ ác độc cay nghiệt, thủ đoạn ác liệt sao?
“Kiều Tiên, ngươi nghĩ sai rồi, ta cùng y, hôm nay không phải là địch không phải là bạn, nhưng ta có thể nhận ra, cũng tin y sẽ không bắn tên không đích.”
“Tối mai, y sẽ không đến chỗ hẹn chứ?” Kiều Tiên hỏi.
Thôi Bất Khứ dừng một cái chớp mắt, “Sẽ không.”
Câu trả lời khẳng định như vậy.
Kiều Tiên bỗng nhiên có một suy đoán.
Suy đoán này khiến nàng không dám suy nghĩ sâu thêm nữa.
Tin tưởng thì đồng nghĩa với quan tâm.
Đối với Thôi Bất Khứ mà nói, có phải Phượng Tiêu đã trở thành một sự quan tâm rồi không?
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Hoặc là, hắn không muốn khẳng định.
Từ Lục Công thành đi tới huyện Quang Thiên, dấu vết tỉ mỉ dày đặc quanh co, nối thành hơn nửa Bắc triều trên bản đồ, chẳng lẽ còn chưa đủ để đánh động Thôi Bất Khứ tâm địa sắt đá sao?
Nhưng Phượng Tiêu có thật sự đáng giá không?
Sau giờ ngọ canh ba, Quan Sơn Hải trở lại.
Dung Khanh cũng vội vàng vào nhà.
Cuộc đối thoại vừa rồi của Thôi Bất Khứ cùng Kiều Tiên, bọn họ cũng không biết, mặc dù phát hiện không khí trong phòng có chút cổ quái, nhưng cũng không có ai không thức thời chủ động hỏi.
Quan Sơn Hải mang về một tin tức quan trọng.
“Tôn sứ, Dung ngự sử, thời gian cấp bách, thuộc hạ chỉ có thể tra xét qua loa về quận trưởng Dương Vân, Huyện lệnh Hoàng Lược, Huyện thừa Lý Duyên, Huyện úy Vũ Nghĩa, còn có mấy đại hộ Lý, Đinh, Triệu, Chung nổi danh trong thành, phát hiện Hoàng Lược rất có thành tựu trong thư họa, hắn từng học theo Đổng Bá Nhân(*), phong cách như thầy, sau khi nhậm chức đi tới huyện Quang Thiên, mấy nhà Đinh, Lý bởi vì muốn lấy lòng Hoàng Lược mà còn tới cửa xin tranh, thuộc hạ nhất thời không tìm được tranh Hoàng Lược đích thân vẽ, liền đi vào trong tiệm đồ cổ bán thư họa trong thành mua một bức mô phỏng lại của Đổng Bá Nhân.”
(*) Đổng Bá Nhân là một họa sĩ nổi tiếng ở tây Ngụy.
Gã mở bức vẽ đem về ra trước mặt mọi người.
Dung Khanh dẫn đầu a một tiếng, lấy bức tranh thứ hai, thứ ba ra so sánh.
“Nét vẽ này đúng là giống nhau!”
Nhưng theo đó lại có nhiều vấn đề hơn.
Vì sao Hoàng Lược phải đưa ba bức tranh cho Dung Khanh, cung cấp đầu mối cho hắn, để cho hắn đi thăm dò lương cứu thiên tai? Chẳng lẽ đối phương không biết nếu tra được chuyện này, bản thân Hoàng Lược cũng sẽ bị liên lụy sao?
Sự phát hiện này giống như một viên đá ném mọi người đến chóng mặt.
Dung Khanh ngạc nhiên nghi ngờ, sợ mình xem nhiều rồi, so sánh mấy bức tranh với nhau.
“Có hai khả năng.”
Thôi Bất Khứ nói: “Hắn có thể là cố ý làm theo cách trái ngược, lừa gạt chúng ta, sau đó tiện thể tiêu diệt chúng ta. Còn có một khả năng, hắn thân ở Tào doanh lòng tại Hán, không muốn thông đồng làm bậy, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể thông qua cách này uyển chuyển nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không thu hoạch được gì, hắn sẽ không có việc gì, nếu triều đình tra xử, hắn cũng có thể bởi vì tố cáo mà có công miễn họa.”
Dung Khanh hít sâu một hơi, kết quả so sánh khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
Hắn cũng là mười năm gian khổ học tập, xuất thân thư sinh có xem qua cầm kỳ thư họa, mấy bức họa này từ hoa cỏ cây cối đến dãy núi đá đều có nét rất giống nhau.
Nói cách khác, ba bức tranh này, tám chín phần mười là do Hoàng Lược vẽ.
“Thôi tiên sinh, tối nay để cho ta đi với các ngươi đi!” Dung Khanh lại thỉnh cầu lần nữa.
Thôi Bất Khứ cự tuyệt: “Không, ngươi ở lại đây, Hoàng Lược cho ngươi ba bức tranh, nói không chừng sẽ còn cho ngươi thứ bức tư, ngươi ở lại mới có lấy được nhiều đầu mối hơn.”
Dung Khanh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, gật đầu một cái, nghe theo.
Có Kiều Tiên cùng Quan Sơn Hải, chắc hẳn Thôi Bất Khứ sẽ được an toàn, mà có Thôi Bất Khứ ở đó, nói không chừng bọn họ mới có thể phát hiện nhiều hơn ở Tê Hà sơn trang, tìm được mấu chốt của vụ án.
Dung Khanh ngửi được mùi nguy hiểm, là mùi vị gió thổi báo giông tố sắp đến.
Nhưng lúc này hắn còn chưa dự đoán được chuyến đi này của bọn Thôi Bất Khứ sẽ gặp hung hiểm cực lớn.
Bởi vì ở trong mắt hắn, ba người này, cho dù có nguy hiểm thì Quan Sơn Hải và Kiều Tiên cũng đủ che chở Thôi Bất Khứ thoát đi.
Ngay cả bọn Thôi Bất Khứ cũng cho rằng như thế.
…
Ban đêm.
Gần giờ Tý.
Mưa lớn đã tạnh nửa ngày, lũ lụt cũng thoáng rút đi một ít, dân chúng nhìn thấy ánh sáng rạng đông sau cơn mưa, tâm trạng lo lắng mấy ngày liên tiếp đã được hóa giải, cảm giác giấc ngủ cũng đặc biệt ngọt ngào.
Nhưng trên trời, mây đen lại lần nữa lặng lẽ tụ lại che mất trăng sao, nếu không có gió thổi tan, nhất định sẽ lại có một trận mưa như thác đổ, làm quận Quang Thiên liên tiếp gặp nạn.
Tê Hà sơn trang, một mảnh vắng lặng.
Ngay cả chim cũng ẩn mình trong núi, cổng sơn trang đóng chặt, bên trong lại có bóng đen chuyển động, nói rõ nơi đây bên ngoài lỏng lẻo bên trong chặt chẽ, có người canh giữ.
Lá cây xào xạc, gió bắt đầu nổi lên.
Ba bóng dáng nhẹ nhàng rơi trên nóc nhà, lại từ nóc nhà rơi xuống hậu viện.
Không ai phát hiện.