Phượng Tiêu nghe hắn nói vậy thì cười hì hì một cái.
“Khứ Khứ à, ngươi thật biết nói đùa đó, dõi mắt nhìn cao thủ toàn thiên hạ, ngươi có thấy ai ngọc thụ lâm phong như ta sao?”
Thôi Bất Khứ mặt không chút thay đổi nói: “Bọn họ có ngọc thụ lâm phong không thì ta không biết, dõi mắt nhìn cao thủ toàn thiên hạ— “
Hắn chỉ chăn nệm đang bị Phượng Tiêu đè ở dưới: “Bàn về da mặt dày, chỉ sợ không ai có thể so với ngươi.”
Phượng Tiêu tặc lưỡi nói: “Ngươi dùng họ tên của ta, ta cũng không so đo với ngươi, cùng lắm thì tối nay cho ngươi vị trí tốt hơn.”
Thôi Bất Khứ cũng không phải là một người kén chọn như Phượng Tiêu, nhưng thật sự chăn nệm trong khách điếm này đã quá lâu không phơi nắng, phía trên có một mùi vị mốc meo, trên chăn ngoại trừ vệt nước trà vệt máu, còn có chút gỉ mũi và cái thứ nước màu vàng không biết tên, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng rất khó làm như không có chuyện gì xảy ra mà nằm lên trên, nói không chừng sàn nhà còn sạch hơn một chút.
Do dự một lúc lâu giữa ngủ trên sàn và ngủ với Phượng Tiêu, cuối cùng hắn vẫn chọn vế sau.
Dầu sao cũng sẽ không ai muốn làm khó dễ mình cả, trên đất vừa cứng lại lạnh, nằm một đêm, người khác thì chưa chắc đã sao nhưng Thôi Bất Khứ nhất định sẽ bị phong hàn.
Phượng Tiêu phất tay một cái, ném mấy đồng tiền cho tiểu nhị, đối phương vui vẻ cầm tiền rời đi, còn không quên đóng cửa phòng cho bọn họ.
Thân thể Thôi Bất Khứ không tốt, dễ dàng mệt mỏi, nếu ban đêm ngủ không ngon, ban ngày sẽ càng thêm buồn ngủ, không còn tâm tư tranh cãi với Phượng Tiêu nữa, để nguyên quần áo nằm xuống, rất nhanh đã không có động tĩnh.
Phượng Tiêu nhưng vẫn tỉnh như sáo, trằn trọc trở mình.
Giường của khách điếm này không chắc lắm, nghiêng người một cái là kêu ken két, huống chi Phượng Tiêu không chỉ trở mình một lần, y lăn sang trái một cái, lại lăn sang phải một cái, rồi lại nằm ngửa, lại lăn sang trái…
Thôi Bất Khứ không thể nhịn được nữa, ngồi dậy: “Rốt cuộc ngươi có ngủ hay không!”
“Trong đầu ta có một nghi vấn, nếu không được giải đáp, sợ rằng không ngủ được.” Phượng Tiêu vô tội nói.
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ta chỉ đồng ý dẫn ngươi đến tìm đàn Dư Âm, ngày mai Thôi Cửu nương muốn đưa chúng ta đi gặp gia chủ Thôi Vịnh của Thôi thị, đây là cơ hội của ngươi, sau đó ngươi muốn lấy đàn như thế nào thì đó là việc của ngươi.”
Hắn trở mình, kéo cao chăn lên, không để ý tới đối phương nữa.
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Khứ Khứ à, nếu ngươi nói vô tình như thế, ban đầu phái một người đi cùng ta, hoặc là dứt khoát chỉ rõ đường cho ta là được rồi, cần gì phải ngàn dặm đi cùng với ta? Chẳng lẽ— “
Hai người vốn cách rất gần, y hơi dịch về trước, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm trên tóc đối phương.
Tóc Thôi Bất Khứ hoàn toàn khác với cái tính tình thúi hoắc của hắn, vừa mềm lại mượt, chắc chịu ảnh hưởng của thân thể nên cũng mỏng hơn người bình thường một chút.
“Chẳng lẽ, lần này Thôi đạo trưởng tới đây là có mục đích khác?” Phượng Tiêu kéo dài giọng.
Thôi Bất Khứ nằm nghiêng đưa lưng về phía y, cũng không động một cái.
Phượng Tiêu lơ đễnh nói: “Vừa rồi lúc thấy được Thôi Cửu nương, mặt ngươi liền biến sắc, ta nhìn kĩ thì thấy mắt nàng có chút giống ngươi, cho rõ quả nhiên ngươi có quan hệ không cạn với Thôi gia, không chừng còn là đại ca của Thôi Cửu nương nữa. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, bọn họ vẫn không biết đến sự tồn tại của ngươi, cho thấy căn bản ngươi cũng không muốn có bất kì liên lạc nào với bên đó, cho nên lần này ngươi tới vì chuyện khác, là Vân Hải Thập Tam Lâu sao?”
“Lúc trước ngươi có nói bang chủ Kim Hoàn bang, Ninh Xá Ngã đã ra bắc, ta đã nói với ngươi là ta cũng nhận được một tin, ngươi còn nhớ không? Lúc ấy ta cũng không lừa ngươi, cái tin kia đúng là có tác dụng với ngươi đấy, nếu ngươi muốn biết, ta cũng không phải là không thể nói.”
Y thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, phát hiện Thôi Bất Khứ vẫn không động đậy gì.
Phượng Tiêu rất khó tin dưới tình huống này mà đối phương còn có thể ngủ, không nhịn được rướn cổ ra nhìn, nhưng lại phát hiện trong lỗ tai Thôi Bất Khứ có…
Một nhúm bông màu trắng.
Phượng Tiêu: …
Khóe miệng Thôi Bất Khứ cười mỉm, đang mơ thấy mình đẩy Phượng Tiêu vào một cái hố sâu, nhìn đối phương đứng gào thét trong hố, mình thì khoanh tay đứng trên bờ, vô cùng đắc chí.
Sau khi nhét nhúm bông vào trong tai liền yên tĩnh hẳn, sau mộng đẹp lại là một đêm yên ổn, tất cả những tiếng om sòm đều bị bỏ ngoài tai, đến sáng sớm hôm sau tự nhiên mở mắt ra.
Lúc hắn xoay người, phát hiện Phượng Tiêu bên cạnh đã không thấy bóng dáng, ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng trò chuyện.
Thôi Cửu nương vừa dậy rửa mặt, đang làm một động tác kì quái trong sân, nhìn thấy Phượng Tiêu đi ra, không khỏi cười lên vui vẻ.
“Bùi công tử!”
Phượng Tiêu đi tới: “Cửu nương đang tập Ngũ Cầm Hí(*)à?”
(*)Ngũ Cầm Hí: là một bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này là do danh y Hoa Đà thời Tam quốc sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim. (GG)
Thôi Cửu nương ngượng ngùng nói: “Vâng, đây là Tôn đại phu dạy, ta vừa học không lâu, để cho ngươi chê cười rồi.”
Phượng Tiêu nói: “Không cần khiêm tốn, ta cũng từng luyện Ngũ Cầm Hí, ngươi đã có thể coi là luyện thành rồi đấy, Thôi thị là một gia tộc nổi danh, mấy trăm năm qua danh gia xuất hiện lớp lớp, Cửu nương là con của Thôi gia, đương nhiên cũng sẽ có thiên tư thông minh, học một biết mười.”
Thôi Cửu nương được khen mà gò má ửng đỏ: “Bùi công tử quá khen, thật ra thì Thôi gia chúng ta, nếu muốn nói tới thông minh thì phải nói tới đại đường huynh Thôi Phỉ của ta, hắn thông minh từ nhỏ, mười năm tuổi đã có tài văn chương xuất chúng, nổi tiếng một vùng, bây giờ đang cùng một người soạn ghi chép của quận, Quận trưởng tiền nhiệm còn muốn đề cử đại đường huynh của ta cho triều đình đấy.”
Trong lời nàng không thiếu sự kiêu ngạo, Phượng Tiêu mỉm cười nghe, đúng lúc chen lời: “Những huynh đệ khác của ngươi đâu, chắc hẳn cũng hơn người chứ?”
Thôi Cửu nương lắc đầu một cái: “Cũng không có, trừ đại đường huynh của ta ra, mấy vị huynh đệ còn lại, người chết yểu, người đã thành gia, bây giờ cũng chỉ còn mỗi ngũ huynh xấp xỉ tuổi ta là còn đang đi học thôi.”
Tổ phụ Thôi Vịnh của Thôi Cửu nương có bốn đứa con trai.
Con trai trưởng tuổi đã hơn năm mươi, ôn hòa hiền hậu có thừa nhưng tài cán chưa đủ, nếu như không ngoài suy đoán, tương lai nhất định sẽ thừa kế gia sản.
Con trai thứ hai đã mất khi còn bé từ hơn ba mươi năm trước.
Con trai thứ ba là Thôi Lâm, tư chất bình thường, có một con trai một gái, con gái chính là Thôi Cửu nương, con trai chính là ngũ huynh trong miệng Thôi Cửu nương, Thôi Bân.
Con trai thứ tư là Thôi Bội, thích làm thơ và đi du lịch kết bạn khắp nơi, là đứa con mà Thôi Vịnh yêu quý nhất.
Ở quận Bác Lăng, Thôi thị là một danh gia hiển hách, là vọng tộc ở đây, ngay cả mỗi Quận trưởng mới nhậm chức đều phải tới cửa bái kiến.
Hiện giờ đang tôn sùng thế gia nhà cao cửa rộng, cho dù là hoàng quyền cao cao tại thượng, cũng phải dùng mấy phần lễ khi đối đãi với những thế gia thâm căn cố đế này, ngay cả Dương thị là họ hoàng tộc, cũng là một danh gia ở Quan Trung. Những đại tộc giàu có này này nối liền với nhau, có mối liên hệ mật thiết, thái độ đối với hoàng quyền cũng không giống như dân chúng bình thường chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, xa không với tới.
Cho nên cũng rất dễ hỏi thăm phần lớn tình hình của Thôi gia, sáng hôm nay Phượng Tiêu cũng đã biết được bảy tám phần rồi.
Cho dù trong đó còn có bí mật gì, đó cũng không phải là chuyện mà tiểu cô nương như Thôi Cửu nương có thể biết được.
Thôi Bất Khứ đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Phượng Tiêu cùng Thôi Cửu nương ở trong viện vừa nói vừa cười, giống như đã quen lâu lắm rồi.
Thôi Cửu nương nhìn thấy Thôi Bất Khứ đi ra, cười chào hỏi: “Phượng công tử, ngài tỉnh rồi sao, vẫn còn sớm trước khi lên đường, mau đi dùng chút đồ ăn đi, sau đó chúng ta liền vào thành, theo ta đi bái kiến tổ phụ.”
Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Lệnh tổ là quý nhân bận chuyện, sợ rằng không rảnh để tiếp kiến bọn ta, hay là thôi đi, đợi đến hôm hội văn, chúng ta còn có cơ hội bái kiến.”
Thôi Cửu nương chỉ cho rằng hắn mất bình tĩnh, vội nói: “Tổ phụ nhà ta bình dị dễ gần, hiền hòa hòa ái, hơn nữa rất dễ thân cận, ngươi yên tâm đi, ông ấy thích nhất nói chuyện với người trẻ tuổi, tuyệt đối sẽ không làm khó các ngươi.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Không nghĩ lệnh tổ ở trong mắt ngươi lại là một kẻ tốt đẹp như vậy.”
Thôi Cửu nương không nghe được hàm ý trong lời của hắn, Phượng Tiêu lại nhìn ra được, đáy mắt Thôi Bất Khứ lộ ra một vẻ trào phúng, hắn nào có đang khen chứ, rõ ràng là nói ngược lại.
“Cửu nương, chúng ta đi dùng điểm tâm trước, về tìm ngươi sau.”
Phượng Tiêu cười một tiếng với Thôi Cửu nương, thừa dịp đối phương ngây ngất vì mình, y kéo tay áo Thôi Bất Khứ đi thẳng đến tiền thính, mới thả chậm bước chân, cười híp mắt nói: “Ngươi đã căm hận như vậy mà còn chịu trở lại vì ta, A Khứ, ta thật cảm động.”
Thôi Bất Khứ liếc mắt: “Bản lĩnh tự mình đa tình của Phượng phủ chủ đúng là đệ nhất thiên hạ!”
Phượng Tiêu khoan thai nói: “Từ nhỏ Cửu nương đã là cẩm y ngọc thực, nhận hết sủng ái, nhưng ngươi lại rời nhà từ nhỏ, ăn hết đau khổ thế gian, còn làm mất nửa cái mạng, nếu đổi lại là ta cũng sẽ rất căm hận thôi. Nhưng mà Thôi Cửu nương không hề ngu, ngươi có châm chọc nữa, sớm muộn nàng ta cũng sẽ phát hiện điều khác thường, ta nghĩ, lần này ngươi tới, cũng không phải là vì để cho nàng biết ngươi chính là đại ca của nàng chứ?”
Bước chân của Thôi Bất Khứ hơi ngừng.
Phượng Tiêu cười một tiếng: “Vốn ta còn không dám khẳng định, thấy ngươi phản ứng như vậy, cũng biết ta đã đoán đúng.”
Thôi Bất Khứ: “Phượng phủ chủ, ngươi rất rảnh rỗi sao?”
Phượng Tiêu: “Thôi Bất Khứ, mỗi nơi trên người ngươi đều là một câu đố, nếu có thể tự tay cởi từng cái ra, không phải rất thú vị sao?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi nói sai hai điểm. Không phải là ta rời khỏi Thôi gia mới chịu nhiều đau khổ, mà là bởi vì ta cả người bệnh tật, không thể sống sót nên mới rời khỏi Thôi gia. Thứ hai, hận bởi vì yêu, ta cũng không hận Thôi gia, bọn họ với ta mà nói, cũng chỉ là người qua đường thôi, cho dù ngươi biết thân phận của ta cũng không thể lấy đó làm uy hiếp bảo ta lấy đàn Dư Âm giúp ngươi được, dẹp ngay cái ý định này đi!”
Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi, không để ý tới Phượng Tiêu nữa, chỉ chừa cho đối phương một bóng lưng cô độc, cùng mấy tiếng ho khan đè nén.
Phượng Tiêu bĩu môi, nhảy lên một cái, lại rơi xuống đất rất nhanh, trên tay còn có thêm một con chim sẻ vô tội không hiểu sao đi ngang qua mà cũng bị bắt.
“Ta phải nói mấy lần ngươi mới hiểu được, ta không có hứng thú với đàn Dư Âm bỏ đi kia, để cho ngươi không được tự nhiên, để cho ngươi nhắm mắt mà nghe, để cho ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại!”
Lông nhung ở đầu chim sẻ bị vuốt mấy lần, kêu lên ríu rít, còn không ngừng mổ lên ngón cái của y mấy phát.
Y buông tay ra, mặc cho chú chim béo vội vàng thoát khỏi rồi bay nhanh lên trời cao, rất sợ lại bị bắt về.
Phượng Tiêu chợt cười một tiếng.
Nếu là Thôi Bất Khứ, tất nhiên sẽ không giống con chim sẻ này vội vàng thoát đi.
Hắn không phải chim sẻ, càng không phải là chim ưng bị bệnh, không phải chúng sinh bình thường của thế gian này, không phải là hoa cỏ lớn lên dưới tán cây to, phụ thuộc vào gia tộc mà phú quý.
Hắn là Thôi Bất Khứ, Thôi Bất Khứ độc nhất vô nhị trên thế gian này, là Thôi Bất Khứ cho dù vách đá ở khắp nơi cũng có thể tìm được một đường lên trời.
“Được rồi, ai bảo ngươi là Thôi Bất Khứ chứ?”
Phượng Tiêu vỗ tay phủi bụi, rồi đi tới tiền thính.
Giờ đã không còn sớm, điểm tâm cũng không còn nhiều, người khác đều lên đường vào thành rồi, hai tên Tả Nguyệt Vệ cũng đã dùng xong điểm tâm, đang chờ ở bên ngoài.
Thôi Bất Khứ ngồi một mình một bàn, đang ung dung thong thả ăn một cái bánh bao.
Trước mặt hắn có một cái bát, bên cạnh cũng có một cái bát.
Trong hai bát đều có cháo.
Mặc dù bát cháo bên cạnh còn loãng hơn cả bát của Thôi Bất Khứ, nhưng cuối cùng vẫn là một bát cháo, mà không phải bát không.
Tâm tình Phượng Tiêu bỗng nhiên tốt đẹp lạ thường.