“Không làm như vậy, khiến Đại Hãn chịu gặp chúng ta như thế nào?” Thôi Bất Khứ chậm rãi nói, “Đại Hãn phái Kim Liên Khả Đôn đến Trung Nguyên, hôm nay chúng ta đại diện cho Đại Tùy tới, nhưng đạo đãi khách của Đại Hãn, thật là làm lòng người lạnh lẽo.”
A Ba Khả Hãn trầm giọng nói: “Ta ra lệnh như vậy lúc nào? Tất cả đều là Kim Liên tự chủ trương, nếu không phải nhìn khách tám phương tới, hôm nay ta nhất định phải phạt nặng nàng!”
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn như có như không bay tới chỗ Phật Nhĩ, người sau giống như không có cảm giác, cúi đầu dùng trà.
Rơi vào trong mắt Thôi Bất Khứ, tất cả đều có giải thích.
Chắc là trước khi bọn họ tới có chuyện gì xảy ra, có lẽ Phật Nhĩ tới trước, uy hiếp dụ dỗ A Ba Khả Hãn một trận, trong lòng hắn sợ nên mới nhượng bộ, không dám đắc tội đệ nhất cao thủ Đột Quyết, lại nhìn đám người Thôi Bất Khứ đơn giản, trong lòng đã có phân chia cao thấp.
Thôi Bất Khứ lạnh nhạt nói: “Đại Hãn sợ đắc tội Sa Bát Lược, lại không sợ đắc tội Tùy Triều sao?”
Bên cạnh có người cười một tiếng: “Chỉ bằng ba người các ngươi, cũng có thể đại diện cho Tùy Triều sao? Nếu người Trung Nguyên đều văn nhược không chịu nổi như vậy, vậy cũng không có gì đáng sợ, ta chỉ sợ tiểu Khả Đôn bị các ngươi lừa gạt, ai biết các ngươi có phải dùng sắc đẹp dụ dỗ nàng đáp ứng theo các ngươi…”
Người nói chuyện chính là quý nhân Đột Quyết trẻ tuổi vừa rồi không tiếc lời kia.
Lấy tuổi tác của gã, có thể ngồi ở trong đại trướng, thân phận nhất định không bình thường, nói không chừng chính là con trai của A Ba Khả Hãn hoặc con cháu họ hàng gần gũi, từ việc gã vừa đạp ngã thị nữ lại không bị la mắng, cũng có thể nhìn ra địa vị của gã, cùng với ý đồ giết gà dọa khỉ.
Đáng tiếc, Thôi Bất Khứ không phải khỉ.
Phượng Tiêu cũng không phải.
Cho nên lúc gã còn chưa dứt lời, thân hình Phượng Tiêu động một cái, người đã lao về phía đối phương.
Phật Nhĩ một mực nhìn chăm chú cử động của bọn họ, tự nhiên không chịu ngồi nhìn, lúc này cũng chạy tới, chen vào giữa quý tộc Đột Quyết và Phượng Tiêu, ngăn lại một kích của Phượng Tiêu.
Hai người lại động tay chân ngay trong đại trướng, chân khí dâng trào, bàn thức ăn xung quanh đều bị lật, người bên cạnh cả kinh thất sắc, rối rít tránh đi, A Ba Khả Hãn lại không có lên tiếng quát bảo ngưng lại, giống như muốn nhìn bọn họ phân cao thấp, quyết định kết quả mình nghiêng về bên nào.
Tay áo Phượng Tiêu rung lên, một cái bàn bên cạnh ngay sau đó bay lên, lao về phía quý tộc Đột Quyết kia, người sau muốn tránh né, nhưng bởi vì kinh hoảng quá độ, chân sau dẫm lên áo choàng, đặt mông ngã ngồi xuống đất, mắt thấy sẽ bị bàn ngay nện ngay đầu, Phật Nhĩ không nâng mí mắt, cũng không quay đầu lại, một đạo chân khí đánh ra, cái bàn chia năm xẻ bảy giữa không trung, miễn cho quý tộc Đột Quyết kia bể đầu chảy máu.
Phật Nhĩ ở Lục Công thành tuy không thể giết Phượng Tiêu, nhưng cũng không có nghĩa võ công của hắn không cao, coi như hơi kém Phượng Tiêu, hai người cũng sàn sàn với nhau, chỉ là lúc ấy có thế lực khác ở đó, hắn cố kỵ quá nhiều, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội tốt, lúc này toàn lực thi triển, nội lực thâm hậu cùng võ công bá đạo phóng túng, nhất thời khiến Phượng Tiêu không thể nào để ý bên cạnh.
Quý tộc Đột Quyết kia mắt thấy thoát khỏi nguy hiểm, Phượng Tiêu lại không để ý tới mình, gã nhìn thấy Thôi Bất Khứ đứng ở một bên, mặt lộ nụ cười nhạt, vẫy tay cho người bắt Thôi Bất Khứ cùng Kiều Tiên lại.
Gã hiển nhiên chưa từng đi Trung Nguyên, tất nhiên cũng không biết trên giang hồ Trung Nguyên, lưu truyền một quy tắc cái bất thành văn, nữ nhân dám đi lại trên giang hồ, càng đẹp, càng không dễ chọc.
Kết quả xem thường Kiều Tiên chính là kia mấy tên hộ vệ đánh về phía Thôi Bất Khứ đảo mắt đã nằm trên đất lăn lộn, Kiều Tiên căn cứ vào việc Thôi Bất Khứ dạy qua, nguyên tắc bắt giặc phải bắt vua trước, lắc mình lao về hướng quý tộc Đột Quyết, người sau chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay đau xót, trời đất quay cuồng, người đã bị đạp trên đất.
Một bên mặt gã bị mũi chân đạp lên đất, cái chân còn mảnh khảnh hơn nữ tử Đột Quyết, bình thường đã sớm bị quý tộc Đột Quyết kia bắt chơi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng trước mắt gã không dám có nửa điểm sắc tâm nào, chỉ vì khí lực cái chân kia vô cùng lớn, gã dùng sức giãy giụa cũng không tránh thoát, ngược lại đầu bị càng dùng sức đạp, khuôn mặt dán trên thảm bị dùng sức ma sát, đau đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ nói lời độc ác, đáng tiếc bên ngoài mạnh bên trong yếu, không có uy hiếp chút nào.
Kiều Tiên nghe không hiểu, lại có thể nghe ra giọng mắng người của gã, lập tức khom người, bẻ hai cánh tay gã ra, đau đến nỗi khiến mặt mũi quý tộc Đột Quyết vặn vẹo, lớn tiếng kêu A Ba Khả Hãn cứu mạng.
Nửa giờ trước, người này còn ở đây mặt lộ khinh miệt, nói người Trung Nguyên hèn mọn.
Mà bây giờ, gã giống như thị nữ vừa rồi nằm trên đất kêu rên, thậm chí còn không bằng thị nữ kia.
“Dừng tay!” A Ba Khả Hãn rốt cuộc lớn tiếng nói.
Bọn hộ vệ Đột Quyết cầm đao xông vào, vây quanh vương trướng, nhưng bởi vì Phượng Tiêu cùng Phật Nhĩ vẫn còn ở giao thủ mà không dám đến gần.
A Ba Khả Hãn cả giận nói: “Các ngươi nói muốn tới làm khách, đây chính là lễ phép của khách nhân sao?!”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Người Đột Quyết các ngươi không phải thích nói mạnh là vua sao, chúng ta nhập gia tùy tục, chỉ làm theo quy củ của các ngươi mà thôi, lúc nào ngươi cảm thấy chúng ta có thể nói một chút thật tốt, lúc đó chúng ta tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện cũng không muộn.
Bên cạnh chính là hai đại cao thủ tỷ thí, trừ A Ba Khả Hãn cách xa hơn một chút có người bảo vệ xung quanh, và Kim Liên thoáng trấn định ra, mọi người còn lại, hoặc bị sợ tránh ra vương trướng, hoặc rúc ở một góc để tránh bị ảnh hưởng đến.
Duy chỉ có Thôi Bất Khứ đầu gối sống lưng không cong, càng không bởi vì bệnh tật mà khí thế yếu đi phân nửa, tựa như cây tùng đứng trên đất đầy hỗn độn.
A Ba Khả Hãn tức giận đan xen, đang chần chờ có muốn cho người đem hắn bắt lại hay không, Thôi Bất Khứ thật giống như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, mở miệng trước một bước: “Trước khi bọn họ bắt được ta, thủ hạ của ta có thể nắm được đầu của Đại Hãn trong tay, ngươi cảm thấy, người của ngươi nhanh hơn, hay là người của ta nhanh hơn? Ngươi muốn dùng mạng của mình, tới đánh cuộc với mạng ta không?”
A Ba Khả Hãn dĩ nhiên không muốn dùng tính mạng quý giá của mình tới đánh cuộc, hắn cân nhắc chốc lát, phát hiện mình thật sự không có phần thắng, liền lớn tiếng nói: “Hai vị xin dừng tay, các ngươi đều là khách quý ta mời tới, ta không hy vọng các ngươi phát sinh bất kỳ xung đột nào ở đây, ngày mai là hội minh tám bộ, sẽ có phần tỷ thí, hai vị khách quý phân cao thấp cũng không muộn!”
Đi đôi với lời của hắn, hai người vốn đang giao thủ bỗng nhiên tách ra, Phượng Tiêu cùng Phật Nhĩ mỗi người một bên, bốn mắt nhìn nhau, mặt không cảm giác.
Phật Nhĩ cũng không có trấn định như vẻ bề ngoài, trong lòng hắn khí huyết cuồn cuộn, một lúc sau mới chìm xuống, ống tay áo cũng bị vắt vụn, tổn thương da thịt.
Tay áo Phượng Tiêu không mất một góc nào, dáng vẻ bình tĩnh, trừ việc y phục hơi nhăn thì không có dị thường gì.
Lần này hai bên so chiêu, hình như là Phượng Tiêu chiếm thượng phong.
“Vừa rồi nhi tử của Đại Hãn, còn nói chúng ta là người Trung Nguyên hèn mọn, làm sao chỉ chớp mắt, lại biến thành khách quý rồi? Ta đem theo thư tay của Thiên tử Đại Tùy, tới vì hòa bình hai nước, nếu Đại Hãn không lập tức chính danh vì chúng ta, bảo nhi tử của ngươi tạ lỗi, xin thứ cho chúng ta không thể tiếp nhận!” Thôi Bất Khứ nói năng có khí phách, căn bản không chịu theo bậc thang của A Ba Khả Hãn, ngược lại còn được voi đòi tiên, yêu cầu quý tộc Đột Quyết đang bị đạp trên đất không thể động đậy nói xin lỗi.
Còn quý tộc Đột Quyết kia, vừa rồi lúc gã kêu cứu, Thôi Bất Khứ cũng đã biết, đối phương chắc hẳn chính là người mà Kim Liên đề cập tới, ấu tử A Đức của A Ba Khả Hãn.
Mặt A Ba Khả Hãn lộ vẻ nổi nóng, nhưng cũng không thể không để ý đến nhi tử, chỉ bằng võ công cao cường của ba người này, chưa nói đến việc có thể nguyên vẹn ra khỏi vương đình hay không, nếu thật sự muốn tàn nhẫn, nhất định sẽ không để cho mình chỗ tốt nào.
“A Đức, ngươi nói xin lỗi với mấy vị khách quý này đi, là ngươi không đúng trước.”
“Ta không… A!” A Đức vương tử vừa định kiên cường một chút, đảo mắt khuôn mặt càng thêm giống đầu heo hơn.
Tên này bình thường phách lối, có lúc ngay cả Kim Liên cũng không để vào mắt, tuy Kim Liên từ đầu tới đuôi im lặng không lên tiếng, nhìn thấy một màn này, không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác, âm thầm khen ngợi.
Tình thế so với người mạnh, A Đức vương tử không thể không ủy khuất, bất đắc dĩ nói xin lỗi, Kiều Tiên buông tay, gã được thị vệ nâng bò dậy, chỉ cảm thấy trên mặt không ánh sáng, không nhịn được hung tợn liếc xéo bọn Thôi Bất Khứ một cái, vội vã rời đi trước.
A Ba Khả Hãn miễn cười gượng nói: “Lần hội minh tám bộ này, Sơ Lặc bộ không phái người tới, lại có khách quý Trung Nguyên, cũng coi là náo nhiệt, nơi này đã không thể ngồi nữa rồi, xin các vị về nghỉ trước, đợi buổi tối ta mở tiệc, mời các vị tới.”
Lúc này có nô bộc vào bên trong, khom người rỉ tai mấy câu với hắn, mặt A Ba Khả Hãn lộ vẻ khó xử, nhìn về Phật Nhĩ.
“Lần này không dự liệu được khách quý Trung Nguyên sẽ đến, nơi có thể chuẩn bị được không nhiều, chỗ ở của khách quý Trung Nguyên, cũng chỉ có thể an bài cách vách Phật Nhĩ tiên sinh, ngài không có ý kiến chứ?”
Phật Nhĩ nhàn nhạt nói: “Nếu là Đại Hãn an bài, ta tự nhiên chỉ có thể đón nhận.”
Lều vải bọn Thôi Bất Khứ được nhận, tất cả bày biện bên trong, đều là đồ dùng cho quý tộc, cũng không có ý chán ghét cắt giảm, thiết nghĩ trải qua trận kinh sợ vừa rồi, A Ba Khả Hãn cũng không dám làm chuyện gì xấu lên việc nhỏ này.
Kiều Tiên lo lắng, chỉ sợ người Đột Quyết nửa đêm trở mặt thành thù, mai phục ở bên ngoài, đối phương người đông thế mạnh, cho dù nàng dùng hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể bảo vệ được Thôi Bất Khứ chu toàn.
Phượng Tiêu nhưng lơ đễnh, chỉ để cho Kiều Tiên đi nghe ngóng, nhìn bên trong vương đình có phải trừ cách vách Phật Nhĩ, thật sự không còn nơi cho họ ở hay không.
Kết quả Kiều Tiên lúc trở về còn mang về một mâm trái cây, nghe nói là đại vương tử phái người đưa tới, đại vương tử còn cho người gửi lời, nói chỗ hắn cũng có nơi ở, nếu như mấy vị khách quý cảm thấy nơi này không thư thích, có thể dọn đến bên kia.
Người Đột quyết tự nhiên không giàu có và sung túc bằng Trung Nguyên, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc thượng tầng quý tộc hưởng thụ, lều vải này tuy không rộng rãi như vương trướng, lớn nhỏ cũng tương đối khả quan, dưới chân trải lông dê thật dày, hai bên đều có giường, bên ngoài dệt len sợi sặc sỡ năm màu, ấm đồng cốc chén đều được khảm hoàng kim và ngọc lam, nhìn một cái chính là vật Tây Vực, chỉ không biết là mua về, hay là đoạt được.
Phượng Tiêu dựa vào thấy mềm, thoải mái ngồi xuống, nói: “Không cần phải lo lắng.”
Kiều Tiên không hiểu, tại sao đại vương tử nói như vậy, lại không cần phải lo lắng.
Phượng Tiêu thở dài nói với Thôi Bất Khứ: “Ngươi còn nói Bùi Kinh Chập đần, ta nhìn người cạnh ngươi cũng không thông minh được tí gì.”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Phượng phủ chủ không mau chữa thương đi, còn có lời vớ vẩn, cảm thấy mình thật sự vô địch sao?”
Phượng Tiêu cười một chút: “Nhìn ngươi chú ý đến ta kìa, lại bị ngươi phát hiện.”
Lúc này Kiều Tiên mới phát hiện sắc mặt Phượng Tiêu có chút khó coi.
Phượng Tiêu cởi áo tháo thắt lưng, lộ ra bả vai, nơi đó có vết máu đỏ thẫm, chắc hẳn vừa rồi bị Phật Nhĩ để lại.
Người luyện võ có chân khí hộ thể, vậy mà nói, loại này vết thương không để lại dấu vết này, chính là nội thương.
Kiều Tiên có chút bất ngờ: “Ngươi bị Phật Nhĩ làm bị thương?”
Nàng cũng cảm giác lần này gặp mặt, võ công của Phật Nhĩ hình như cao hơn một ít, nhưng cuối cùng không tự mình giao thủ, cảm giác không thể chính xác, bây giờ nhìn tình trạng của Phượng Tiêu, cuối cùng quả thật như vậy.
Phượng Tiêu lơ đễnh: “Ngươi đừng nhìn hắn có vẻ như không sao, thật ra khẳng định đã nuốt máu xuống, muốn cậy mạnh giả bộ vô sự, ngược lại làm cho nội thương nghiêm trọng hơn, khẳng định vào lúc này cũng đang vội vàng chữa thương đấy!”
Dứt lời y liền không nói thêm gì nữa, nhắm mắt vận công chữa thương.
Thôi Bất Khứ nói: “Nếu như vương đình còn có chỗ ở thích hợp khác, nhưng A Ba lại cố tình an bài chúng ta ở cách vách với Phật Nhĩ, nói rõ hắn muốn ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau, hoặc là nói, hắn còn chưa nghĩ ra cuối cùng nên theo bên nào, muốn chờ chúng ta cùng Phật Nhĩ giết ra cao thấp, sau đó mới quyết định.”
Kiều Tiên cả giận nói: “Hay cho một kẻ tiểu nhân tráo trở, lúc trước rõ ràng còn cho Kim Liên… Còn có Kim Liên, tình hình vừa rồi, lại không ra mặt nói chuyện cho chúng ta, những người Đột Quyết này, quả nhiên một tên cũng không nhờ vả được!”
Thôi Bất Khứ: “Còn có cơ hội, ngày mai tám bộ hội minh, chúng ta tuyệt đối không thể khiêm tốn, nhất định phải nổi tiếng, không chỉ muốn áp đảo Phật Nhĩ, còn muốn cho người bộ tộc khác đều biết, người Trung Nguyên không dễ trêu. Chúng ta càng cường đại, bọn họ càng kính cẩn.”
Rất nhanh, người Đột Quyết “không nhờ vả được” Kim Liên Khả Đôn đã tới cửa.
Câu nói đầu tiên của nàng là: “Các ngươi đã gây họa!”