Người thích Thôi Bất Khứ rất nhiều, người hận hắn còn nhiều hơn.
Tuy danh tiếng của Tả Nguyệt cục không rõ, lại có Độc Cô hoàng hậu toàn lực làm chỗ dựa, quyền lực quá lớn, người rơi vào tay hắn đếm không hết, người mắng hắn sau lưng nhiều không đếm xuể, Thôi Bất Khứ vững tâm như sắt, trước nay đều không để trong lòng, hiện tại Phượng Tiêu khen hắn một câu, hắn tự nhiên cũng sẽ không bởi vậy mà hớn hở ra mặt.
“Phượng phủ chủ, mỗi lần nghe ngươi khen ta, ta liền nhớ đến một câu nói.”
Phượng Tiêu: “Anh hùng thiên hạ, duy sử quân dữ thao nhĩ(*)?”
(*)Một câu trong “Chử tửu luận anh hùng” xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Thôi Bất Khứ: “Chồn chúc tết gà.”(*)
(*)Nguyên văn là “Hoàng thử lang” = con chồn.
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Ta là chồn, vậy ngươi là gà? Theo ta thấy, Thôi đạo trưởng thế nào cũng không giống con gà mặc người làm thịt nha.”
Làm hồ ly xảo quyệt không kém cáo già còn được.
Thôi Bất Khứ: “Vậy sao? Vậy ta nhìn Phượng phủ chủ rất giống con chồn.”
Con chồn hoa hòe hoa sói.
Phượng Tiêu phong độ không tệ, suốt ngày đấu võ mồm cũng không lật mặt, dán khuôn mặt tuấn tú lại gần, thân thiết hỏi: “Chúng ta ở Lục Công thành hợp tác phá vụ án sứ giả Vu Điền, ở đây lại giải quyết Đoạn Tê Hộc cùng Hưng Mậu, coi như chưa nói tới quan hệ sống chết, nói thế nào cũng là cùng chung hoạn nạn đi, ngươi cần gì phải từ chối người ngoài ngàn dặm như vậy? Bác Lăng Thôi thị, quả nhiên là bổn gia của ngươi đúng không?”
Thôi Bất Khứ cầm lấy giấy bút, viết chữ lên trên, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đúng thì sao, không đúng thì sao?”
Phượng Tiêu: “Nhìn ngươi như vậy, coi như là bổn gia, chắc hẳn cũng có xích mích, nếu không sao ngươi lại nói mình không cha không mẹ, không tự không danh?”
Thôi Bất Khứ dừng bút nhướng mày, cười như không cười: “Hóa ra lúc ta cùng Tiêu Lý nói chuyện hôm qua, ngươi đã sớm mai phục ở một bên nghe lén, đường đường là chủ phủ của Giải Kiếm phủ, không ngờ lại có hành động mất phong độ này?”
Phượng Tiêu nâng khóe miệng lên: “Thôi đạo trưởng không lúc nào không nghĩ đến việc hố ta, ta không đề phòng một tay, sợ là sớm bị bẫy ngay cả quần cũng không còn nữa.”
Y cúi đầu nhìn tờ giấy Thôi Bất Khứ để sang, phía trên viết, chính là nội dung trong thư ngày đó tìm được trên thi thể Đoạn Tê Hộc.
Phượng Tiêu gật đầu: “Một chữ không sai.”
Thôi Bất Khứ: “Lá thư này thì sao?”
Phượng Tiêu: “Vứt.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn y.
Phượng Tiêu có lý chẳng sợ: “Dính máu người chết, ngươi không chê bẩn sao?”
Thôi Bất Khứ thở dài.
Hắn cảm thấy hợp tác cùng Phượng Tiêu, có một chỗ rõ ràng rất tốt, người thông minh sống chung với người thông minh, không cần nhiều lời, tự ăn ý, hơn nữa Phượng Tiêu võ công cao tuyệt, ngay cả đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ của Đột Quyết, cũng không làm gì được y. Nhưng chỗ xấu cũng dễ thấy, Phượng Tiêu không phải thủ hạ của hắn, không thể nghe theo mọi chuyện, địa vị của Giải Kiếm phủ không ở dưới Tả Nguyệt cục, lấy tính cách của Phượng Tiêu, cũng chưa chắc coi Thiên hoàng lão tử ra gì, huống chi là một cái Tả Nguyệt cục, y làm việc tùy ý tự do phóng khoáng, luôn luôn thích hố người một phen, Thôi Bất Khứ không chỉ muốn làm chính sự, còn phải dành thời giờ đấu trí so dũng khí cùng Phượng Tiêu, để phòng rơi xuống hố, một cái đầu bẻ thành hai nửa để dùng, khó trách tật xấu thở khò khè hai năm không gặp, gần đây lại dần có xu hướng tái phát.
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Ngươi cũng đừng rên rỉ than thở, bị Kiều Tiên nghe thấy, còn tưởng rằng ta lại bắt nạt ngươi, thư kia ta đã xem qua, bản thân không có huyền cơ gì, nếu có, cũng là ở trong thơ văn. Lúc trước không phải ngươi nói có đầu mối? Nói nghe một chút đi.”
Thôi Bất Khứ: “Phượng phủ chủ thông minh như vậy, hẳn có thể giải được mới đúng.”
Phượng Tiêu: “Như vậy đi, hai ta viết đầu mối mình đoán được lên giấy, trao đổi lẫn nhau, công bằng chứ?”
Thôi Bất Khứ: “Cũng được.”
Hai người cầm lấy giấy bút, mỗi người một bên.
Chỉ chốc lát sau, hai bên đưa giấy đã viết xong ra.
Thôi Bất Khứ: “Câu thứ nhất, đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải. Theo ta thấy, là chỉ một chỗ.”
Phượng Tiêu: “Lúc Tào Tháo làm thơ này, chính là ở một nơi tên Kiệt Thạch ở quận Bắc Bình, nhưng nếu dễ đoán như vậy, sợ rằng cũng dễ bị nhận ra, cho nên ta đoán là một chỗ khác. Lấy chữ đầu tiên của câu đầu, chữ cuối của câu sau, quận Đông Hải.”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Phong thư này mịt mờ như vậy, hẳn có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu. Lúc trước ta đã nghĩ qua, Vân Hải Thập Tam Lâu mặc dù tổ chức nghiêm mật, không chịu tùy tiện tiết lộ thân phận với nhau, như vậy tất nhiên bảo mật có lợi, nhưng cứ thế mãi, cũng dễ dàng khiến người ta sinh ra dị tâm, ví dụ như Đoạn Tê Hộc, nếu hắn biết những người khác ngoài Ngọc Hành và Phùng Tiểu Liên, nói không chừng còn mạo hiểm đua theo một phen, một hòa thượng, một nữ nhân, đúng là làm hắn sinh lòng nghi ngờ, không dám đặt tài sản lên.”
Phượng Tiêu: “Không sai, người sáng lập ra Vân Hải Thập Tam Lâu, chắc hẳn cũng đã nghĩ tới việc này, cho nên nhất định sẽ tìm một cơ hội, để cho tất cả mọi người đều gặp mặt một lần, để cho người như Đoạn Tê Hộc an tâm. Đáng tiếc Đoạn Tê Hộc còn chưa đạt được, đã chết rồi.”
Thôi Bất Khứ: “Câu thứ ba là thơ của Tạ khách. Vị yếm thanh xuân hảo, dĩ đổ chu minh di. Thích thích cảm vật thán, tinh tinh bạch phát thùy(1). Ông làm lúc bị cách chức ở Vĩnh Gia về Nam Đình.”
Phượng Tiêu nhíu mày: “Trong này có thể đào ra thêm, Vĩnh Gia, Nam Đình, thậm chí là tổ tịch của Tạ Linh Vận(*), có thể đều là câu trả lời.”
(*)Tạ Linh Vận: tác giả của mấy câu thơ trên.
Thôi Bất Khứ: “Đều không phải. Là hai chữ chu minh(2).”
Phượng Tiêu: “Vì sao?”
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Bởi vì một câu sau, hà hán thanh thả thiển, đây là một bài trong tập Hán đại cổ thi của Chiêu Minh Thái tử, mượn tinh hà tự tình. Điều điều khiên ngưu tinh, kiểu kiểu hà hán nữ. Tiêm tiêm trạc tố thủ, trát trát lộng ky trữ. Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ; hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục kỷ hứa. Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ(3). Nhìn lên câu trên, vị yếm thanh xuân hảo, dĩ đổ chu minh di. Chu minh là hạ, kim tố là thu, trên dưới kết hợp, chính là chỉ ngày bảy tháng bảy Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.”
Thôi Bất Khứ trong ngày thường sống chung với Phượng Tiêu, phần lớn là cười nhạt châm biếm hoặc cười như không cười, hiếm thấy lộ ra nụ cười thoải mái không mang theo chút giễu cợt nào như vậy, nhất thời ngay cả chân mày khóe mắt cũng mang theo gió xuân, Phượng Tiêu bất ngờ phát hiện, Thôi Bất Khứ sinh ra cũng không hề kém, mặc dù mặt lộ vẻ bệnh tật, nhưng mặt mũi thanh tú, trời sinh một ánh mắt như có một hồ nước dập dềnh bên trong, lúc nhìn người quá mức dồn dập, mặt lạnh khí thế bức người, nhưng lúc cười lại như núi xuân nở đầy hoa, khó trách Băng Huyền lại bị thu hút.
Phượng Tiêu cười nói: “Thôi đạo trưởng, thật ra ngươi nên cười nhiều hơn. Nói không chừng khiến lòng ta mềm nhũn, sẽ không thể bỏ được ngươi thì sao?”
Thôi Bất Khứ: “Vậy ngài cứ tiếp tục làm khó dễ ta đi, nếu ngày nào đó ta nói gì Phượng phủ chủ nghe nấy, không chừng tại hạ còn hoài nghi ngài nhất định có mưu đồ.”
Phượng Tiêu thở dài nói: “Có lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói!”
Thôi Bất Khứ lười cãi vã với y, không kiên nhẫn nói: “Ít nói lời vớ vẩn thôi, Phượng phủ chủ có cao kiến gì?”
Nhìn một chút, mi mắt đúng là không tệ, đáng tiếc tính khí không tốt lắm, dễ dàng tức giận như vậy, khó trách bệnh suốt ngày, nếu ai vừa ý đồ quỷ bệnh lao này, không chừng ba ngày đã tức tối mà chạy mất.
Phượng Tiêu oán thầm nói, trên mặt nhưng vẫn cười ôn nhu: “Ta hoàn toàn đồng ý với suy luận của ngươi.”
Thôi Bất Khứ cau mày: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”
Phượng Tiêu: “Thời gian có, địa điểm lại phải đợi bàn bạc, ta đoán câu thứ hai, sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư, chắc có liên quan đến địa điểm, rốt cuộc có phải trong khu vực Đàm huyện thuộc quận Đông Hải hay không, có lẽ có thể tìm được câu trả lời trong câu này, nhưng mà trước mắt ta chưa có manh mối gì.”
Thôi Bất Khứ cúi đầu suy tư, chân mày nhíu càng chặc: “Thơ văn bí ẩn như thế, Đoạn Tê Hộc suy nghĩ nát óc cũng không có khả năng nghĩ ra câu trả lời, nội bộ Vân Hải Thập Tam Lâu bọn chúng, chắc hẳn có biện pháp tiết lộ đặc biệt, đáng tiếc chúng ta không lấy được bức thư khác, nếu không đối chiếu một cái, ta nhất định có thể giải được.”
Phượng Tiêu khác Bất Khứ, Thôi Bất Khứ thích giải đố, Phượng Tiêu lại không muốn làm khó mình, nếu chuyện không giải quyết được, y sẽ chọn để qua một bên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Vân Hải Thập Tam Lâu ở nơi đó, cũng chạy không thoát, sớm muộn sẽ lộ ra chân tướng.
Y thấy Thôi Bất Khứ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, nói ta ra đi lòng vòng, liền đứng dậy ra cửa, Thôi Bất Khứ cũng không lên tiếng, vẫn còn ôm trán minh tư khổ tưởng(*).
(*)Minh tư khổ tưởng: chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết.
Phượng Tiêu gặp Kim Liên ở bên ngoài.
Vị tiểu Khả Đôn của A Ba Khả Hãn này, từ khi bọn họ đi tới thành Thả Mạt, liền cực kì giấu mình đi, nàng vốn không có tính tình ẩn nhẫn ôn nhuận, nhưng nàng biết Phượng Tiêu cùng Thôi Bất Khứ đều có chuyện bận rộn, không nhất định lúc nào cũng có thể bảo vệ nàng, để tránh bị Phật Nhĩ ám toán, mười ngày nửa tháng này, nàng gần như chưa từng bước ra cửa phòng một bước, chỉ cho tỳ nữ vừa mua được từ Lục Công thành ra nghe tin tức.
Mặt khác, nàng cũng có tâm tư thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn hai người Thôi, Phượng rốt cuộc có thể làm đến mức nào.
Ai ngờ hai người này thật sự có thể lấy tay lật trời, mới dừng một lát mà đã khiến hai thế lực lớn trong thành Thả Mạt rối loạn, vừa chết vừa mất thế — cuối cùng Hưng Mậu thông minh hơn Đoạn Tê Hộc một ít, hắn thấy đại thế đã mất, rất dứt khoát giao tất cả gia tài của mình, chỉ cầu đổi lấy một mạng cả nhà già trẻ, nghe nói Tùy đế khoan dung độ lượng, đã hạ chỉ phong Hưng Mậu làm Thiện Thiện hầu, ban cho hắn nhà ở kinh thành, cho phép hắn đi kinh thành yết kiến cũng mang theo gia quyến định cư.
Kim Liên hơi giật mình, cũng âm thầm vui mừng, mình sớm đã lựa chọn hợp tác cùng bọn họ, lấy bản lĩnh của hai người này, nếu ngay cả thành Thả Mạt cũng quậy đến rung động, thuyết phục A Ba Khả Hãn dựa vào Tùy Triều chắc không khó làm được, như vậy lại thêm mấy phần lòng tin.
“Phượng lang quân khỏe.” Kim Liên chào Phượng Tiêu một cái.
Đi ra khỏi nhà, nàng ăn mặc như nữ tử Trung Nguyên, khẩu âm hơi có chút cứng rắn, nhưng cũng đã học hành lễ được tám chín phần.
Ở trong mắt Phượng Tiêu, Kim Liên cũng là một người thông minh, tại thời điểm đa số người Đột Quyết chỉ biết làm du mục cướp bóc, nàng cũng đã đặt ánh mắt lên Trung Nguyên.
Tìm kiếm đồng mình cường đại hơn Tùy Triều, mà không lựa chọn bị Sa Bát Lược quản hạt.
“Kim nương tử có chuyện gì không?” Phượng Tiêu gọi tên giả nàng dùng bên ngoài.
Kim Liên nói: “Không biết thân thể Thôi tiên sinh như thế nào rồi? Núi Tam Di sắp có hội minh tám bộ, nếu chúng ta để trễ mấy ngày nữa mới ra cửa, chỉ sợ cũng không kịp.”
Phượng Tiêu: “Ngày mai là được lên đường.”
Kim Liên vui vẻ nói: “Vậy thì thật là quá tốt, rời nhà nhiều ngày, ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy đồng cỏ quen thuộc. Có hai vị cùng ta trở về, Đại Hãn chắc sẽ vô cùng vui mừng.”
Từ sau chuyện của Đoạn Tê Hộc, thái độ của Kim Liên đối với bọn họ cũng có biến hóa rõ ràng, nếu như nói trước kia là hời hợt khách khí, như vậy bây giờ chính là cố ý thân cận, nhưng Phượng Tiêu không vạch trần, y cười một chút: “Chúng ta còn có một phần hậu lễ đưa cho Khả Hãn, lần đi núi Tam Di này, Kim nương tử sẽ không thất vọng.”
Kim Liên suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của y, giống như có rất nhiều ý trong đó, nàng vội nói muốn về sắp xếp hành lý, liền tạm biệt Phượng Tiêu, trở về cẩn thận suy ngẫm.
Phượng Tiêu đi vòng vèo rồi về phòng, thầm nghĩ lấy trí thông minh của Thôi Bất Khứ, nói không chừng đúng là có thể để cho hắn hoàn toàn hiểu thấu đáo huyền cơ trong thơ văn, đang suy nghĩ phải dùng cách gì lấy được từ chỗ đối phương, ai ngờ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người gục xuống bàn, đã ngủ say rồi.
Thân thể Thôi Bất Khứ, ban đầu Phượng Tiêu không biết thân phận hắn, lúc hạ Nại Hà hương cho hắn, đã bắt mạch, mạch tượng khí huyết đều hư, vốn sinh ra đã kém cỏi, lớn lên lại hao tổn, đừng nói danh y Hạnh Lâm, ngay cả Phượng Tiêu, cũng có thể thấy được mệnh đoản thọ.
Mấy ngày nay không tính Thôi Bất Khứ phí công khổ tư, còn theo xuống mật đạo dày vò một phen, thân thể đã sớm không chịu nổi, bây giờ tỉnh ngủ lại bắt đầu hao tâm tốn sức, cũng không phải mệt đến hôn mê rồi chứ?
Ngoài nhà ánh mặt trời vừa vặn.
Ấm áp lộ ra vài phần cảnh xuân, chiếu vào sườn mặt và cổ Thôi Bất Khứ, chiếu ra một mảnh sáng rọi óng ánh.
Phượng Tiêu nhìn lại nhìn, không nhịn được đưa tay về phía mặt hắn.
Ngón tay thon dài vượt qua gò má, căn bản không dừng lại chút nào, trực tiếp nắm được mũi Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ lần này ngủ rất sâu, động tác này cũng không đánh thức được hắn, nhưng hắn không hô hấp được, trong giấc mộng không nhịn được nhíu chân mày, hơi há miệng ra thở.
Ha.
Phượng Tiêu lộ ra nụ cười đểu, một cái tay khác lại bóp miệng đối phương.
Lúc này xem ngươi thở dốc kiểu gì?
“Ngươi đang làm gì!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gào của Kiều Tiên.
Nhanh như vậy đã bị phát hiện, Phượng Tiêu chậc một cái, tiếc nuối buông tay.
Thôi Bất Khứ không bị Phượng Tiêu đánh thức, ngược lại bị một tiếng kêu này của Kiều Tiên gọi dậy.
Hắn dụi dụi mắt, chống nửa người trên lên, một bên má còn vệt hồng do vừa áp lên cánh tay, nhất thời không còn chút uy nghiêm nào của đương gia Tả Nguyệt cục.
Người này tuy không có chút võ công nào, thủ đoạn quả quyết sát phạt lại không ít, hơn nữa tâm tư linh hoạt kia, thật là không cói chỗ nào bất lợ, hai người ở đây tuy biết rõ điểm này, chưa bao giờ dám vì vậy mà khinh thường, nhưng thấy dáng vẻ hắn mờ mịt lúc mới tỉnh, trong lòng khó tránh khỏi mềm nhũn.
Phượng Tiêu liếc mắt một cái, Kiều Tiên đã bước nhanh về phía trước, như gà mẹ bảo vệ con chắn giữa y và Thôi Bất Khứ, cứ như Phượng Tiêu sẽ ăn thịt người vậy.
Họ Kiều này đúng là có chút chướng mắt, có nên tìm lý do để cho nàng một cái hố không nhỉ?
Phượng Tiêu phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm thầm nói
——
(1) Trích trong bài “Du Nam Đình” của Tạ Linh Vận, ý nói còn chưa hưởng thụ đủ thanh xuân tốt đẹp, vừa quay đầu lại, phát hiện thời gian đã sớm đổi dời, thanh xuân cũng đã sớm không nữa.
(2)Chu minh: ý chỉ mùa hè.
(3) Đây là bài thơ Điều Điều Khiên Ngưu Tinh (Sao Ngưu Lang xa thẳm).