Phượng Tiêu ra sân vĩnh viễn khiến người khác chú ý như vậy.
Y không giống Thôi Bất Khứ và Tiêu Lý vừa chật vật chui từ trong ra ngoài, mà giáng xuống từ một đầu khác, ống tay áo nâng lên, nhẹ nhàng như tiên hạc đáp xuống đất, dùng khuôn mặt từ trước đến nay vẫn khiến người ta say mê đến thất điên bát đảo, mỉm cười nhìn hai người một cái.
Nhân vật thần tiên, băng tuyết ngọc thụ.
Thuật dịch dung của Kiều Tiên, kì diệu ở chỗ vừa thay đổi khuôn mặt của Phượng Tiêu, lại vẫn giữ nguyên phong thái thần tiên của y, khiến cho cố nhân khó mà nhận ra, lại còn có mấy phần thần thái ban đầu, phong lưu cỡ này, không phân nam nữ.
Cho dù là Thôi Bất Khứ hay nhìn, cũng không khỏi hơi thất thần, càng chớ nói đến Tiêu Lý lần đầu thấy y.
“Vị nương tử này chính là U Lan tiên tử Phương Viên mà giang hồ gọi sao?”
“Không đúng, Phương Viên có lẽ phải nhu hòa hơn ba phần, lại không ngang ngược như các hạ.” Không đợi Phượng Tiêu trả lời, Tiêu Lý lắc đầu, y quan sát Phượng Tiêu chốc lát, “Ngươi, là giả nữ?”
Phượng Tiêu từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Ta họ Phượng, Phượng trong phượng hoàng, gọi ta Phượng Nhị là được. Ánh mắt của Thôi đạo trưởng rất cao, bạn tầm thường không vào được mắt hắn, hắn có thể cùng ngươi trò chuyện với nhau thật vui, chắc hẳn các hạ cũng là nhân trung long phượng.”
Đối với việc Phượng Tiêu công khai đề cao Thôi Bất Khứ, thực chất lại ám chỉ hắn mắt cao hơn đầu, Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Tiêu huynh cứu ta một mạng, ta đối với ân nhân cứu mạng, tự nhiên khách khí, bằng không, trước mắt nói chuyện với Phượng huynh ngươi, chính là cô hồn dã quỷ.”
Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “A Thôi, ngươi đang trách ta không tới kịp sao, quả thực xin lỗi, cùng lắm thì ta ăn năn để cho ngươi đánh hai cái hả giận nhé?”
Thôi Bất Khứ ở trong phòng tối ngâm nước hơn nửa ngày, cả người ướt đẫm, lúc này đi ra lại bị gió thổi, hắt xì mấy cái, nhìn thấy Phượng Tiêu cả người không dính bụi, càng thêm ngứa mắt.
“Vị Tiêu huynh này, chính là Tùng Tuyết tiên sinh Tiêu Lý lấy sách nhập kiếm sao, võ công tài tình, vô song đời này, chỉ sợ không ở dưới ngươi, thiên hạ rộng lớn, hai vị hiếm thấy gặp nhau, không so tài một phen, chẳng phải quá tiếc rồi sao?”
Không cần Thôi Bất Khứ xúi giục, Phượng Tiêu cũng nhìn ra võ công của Tiêu Lý không tệ, lập tức liền đánh ra một chưởng về phía Tiêu Lý.
“Vậy ta cũng muốn lĩnh giáo một phen với Tiêu huynh!”
Tiêu Lý cứng đối cứng nhận một chưởng của y, hai bên nội kình dâng trào, tạo thành một vòng khí lưu xung quanh, đẩy Thôi Bất Khứ lùi về sau mấy bước.
Chỉ nghe ầm một tiếng, hai người tách ra trên không trung, mỗi người bay vút về phía sau, lại nhẹ nhàng đáp lên hai cành cây.
Tiêu Lý cười một tiếng: “Võ công của Phượng huynh siêu phàm thoát tục, ta thực sự không phải là đối thủ, bội phục bội phục!”
Rồi nói với Thôi Bất Khứ: “Cha mẹ Mai nương vẫn luôn ở nhà chờ tin tức, sư môn của nàng cũng phái ra không ít người đi tìm, ta phải đưa nàng về trước, những nữ tử khổ mệnh ở đây, đành làm phiền Thôi hiền đệ báo với quan phủ.”
Thôi Bất Khứ gật đầu, chắp tay nói: “Lần này đi đường xa, Tiêu huynh bảo trọng.”
Tiêu Lý đặt Mai nương lên lưng: “Nêu có cơ hội tới Trần đô, mời ngươi uống rượu mơ thượng hạng, tự tay ta cất.”
Hai người đưa mắt nhìn Tiêu Lý đi xa, Thôi Bất Khứ lúc này mới nhớ tới còn có một người chưa đi ra.
“Băng Huyền đâu?”
Phượng Tiêu thở dài nói: “Đưa đi một tên, còn có một tên, Thôi đạo trưởng, trước có Băng Huyền cô nương nguyện lấy tài sản của Đoạn Tê Hộc đổi lấy sự an toàn của ngươi, sau có Tiêu Lý cứu ngươi khỏi nước lửa, may ngươi không phải là nữ tử, nếu không trong một ngày, chẳng phải lấy thân báo đáp rất nhiều sao?”
“Ta cũng rất vui vì ngươi không phải nữ tử, nếu không chỉ sợ vừa gả cho một ông chồng là bị hưu(*) một lần, trở thành khí phụ(**) bị hưu nhiều nhất từ xưa đến nay.” Thôi Bất Khứ thuận miệng trả lời, chìa tay về phía y, “Đưa đây.”
(*)Hưu = Ly hôn
(**)Khí phụ = người vợ bị chồng ruồng bỏ.
Phượng Tiêu: “Cái gì?”
Thôi Bất Khứ: “Áo khoác, đưa ta mượn mặc chút.”
Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Vì sao ta phải cho ngươi mượn? Ban ngày ban mặt bắt ta cởi áo tháo thắt lưng, ngươi còn nói không mơ tưởng đến sắc đẹp của ta?”
Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác: “Nếu ta bị phong hàn ở đây, trở về lại phải nằm mấy ngày, năm nào tháng nào mới có thể đến núi Tam Di? Nếu ngươi thấy không có vấn đề, ta cũng không nóng nảy.”
Phượng Tiêu: …
Y đành phải không cam lòng cởi áo khoác xuống, ném cho Thôi Bất Khứ.
Áo khoác phủ lên người, ngăn trở gió lạnh, Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Bên đó như thế nào rồi?”
Phượng Tiêu đá đá thi thể Đoạn Tê Hộc: “Đều bắt lại rồi, Kiều Tiên và Cao Ý ở lại giải quyết, ngươi không hỏi được hắn cái gì à?”
Nói đến chỗ này, Thôi Bất Khứ liền tức giận: “Lúc ta đi ra, hắn đã bị Yến Tuyết Hành chẻ thành nhân côn, không hỏi được cái gì cả, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Ngọc Hành thôi.”
Phượng Tiêu lẩm bẩm nói: “Cái này thì khó rồi.”
Thôi Bất Khứ cau mày nói: “Không phải Ngọc Hành cũng đã chết chứ?”
Phượng Tiêu nói: “Thế thì không có, nhưng mà Vân Hải Thập Tam Lâu tồn tại bí mật, giữa hai bên tất nhiên sẽ có biện pháp phòng ngừa bị bại lộ, lúc trước chúng ta từ trong miệng Đoạn Tê Hộc, cũng không phải không hỏi được gì sao? Nếu như không ngoài suy đoán, Ngọc Hành chắc chỉ biết người trước hắn, cũng chính là thập tam lâu Thập Tam tiên sinh.”
“Thật ra thì cũng không coi là hoàn toàn không có thu hoạch.” Thôi Bất Khứ lấy ra một bức thư, “Đây là bức thư ta tìm được trên người Đoạn Tê Hộc.”
Phượng Tiêu vừa nhìn thấy vết máu bên trên, không chịu tiến lên nửa bước.
“Ngươi nói một chút xem bên trong viết cái gì.”
Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải.” (1)
Phượng Tiêu: “Thơ của Tào Tháo.”
Thôi Bất Khứ: “Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.” (2)
Vẻ mặt Phượng Tiêu cổ quái: “Trước sau không nối nhau, giải đố à?”
Thôi Bất Khứ không để ý đến y, tiếp tục nói: “Câu thứ ba là, vị yếm thanh xuân hảo(3). Thứ tư, hà Hán thanh thả thiển(4).”
Phượng Tiêu: …Đây là cái trò vui rắm chó không kêu gì vậy?”
Thôi Bất Khứ nói: “Ta đã có chút đầu mối, quay về lại suy nghĩ một chút, còn phải làm phiền ngươi một chuyện.”
Phượng Tiêu: “Lúc Thôi đạo trưởng nói chuyện khách khí như vậy, ta cũng biết không có chuyện gì tốt, ta từ chối.”
Thôi Bất Khứ hắt hơi một cái: “Ta muốn té xỉu rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, cả người hắn liền ngã thẳng về chỗ Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu theo bản năng đưa tay ra muốn đỡ hắn, ánh mắt chạm đến y phục dính máu của đối phương, lại thu tay về.
Thôi Bất Khứ mất đi chỗ dựa, bịch một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
Phượng Tiêu tằng hắng một cái, nhìn trái phải một chút, giống như muốn tìm một người tiêu tiền như rác tới cõng.
Vừa vặn ngay lúc này, một giọng nữ vang lên: “Thôi đạo trưởng?”
Phượng Tiêu không chút nghĩ ngợi liền kéo Thôi Bất Khứ trên đất lên lưng, tránh bị nữ yêu tinh ăn mất.
“Nữ yêu tinh” yêu kiều hiện thân, chính là Băng Huyền vừa mới không thấy bóng dáng.
Nàng cũng ướt đẫm nửa người, lộ ra cong lả lướt dưới y phục, nhưng vẻ mặt thanh thản tự nhiên, không có chút chật vật nào.
“Thôi đạo trưởng không sao chứ?” Băng Huyền nhìn thấy Thôi Bất Khứ té xuống đất, kinh ngạc nói, giống như muốn tiến lên đỡ lấy.
“Hắn bị lạnh bất tỉnh mà thôi, uống mấy thang thuốc sẽ không sao.” Phượng Tiêu dứt khoát cõng người lên.
Nếu là Thôi Bất Khứ bị nữ yêu tinh “bắt đi”, chuyện kết minh với A Ba kia, có khả năng phải ngâm nước nóng rồi.
Thực vậy, có Kim Liên Khả Đôn ở đây, bọn họ khẳng định có thể thuận lợi đến Tây Đột Quyết, muốn thuyết phục A Ba Khả Hãn về phía Tùy Triều, không phải chỉ dựa vào võ lực hoặc công phu cãi vã là có thể, Phượng Tiêu khẳng định trong tay Thôi Bất Khứ có tin tức và ưu thế mình không biết.
Nghĩ đến đây, Phượng Tiêu thở dài, lại xốc người lên.
Băng Huyền: “Ta có hiểu chút y thuật, không bằng để ta nhìn Thôi đạo trưởng một chút?”
Phượng Tiêu: “Không cần, người bên cạnh hắn có thể chữa được.”
Đối mặt với việc y không chút khách khí từ chối, Băng Huyền cũng không cảm thấy khó chịu, khẽ mỉm cười nói: “Không còn sớm, ta cũng nên đi, không biết Phượng lang quân có thấy Yến công tử vừa đi về phía nào không?”
Phượng Tiêu tiện tay chỉ phương hướng qua loa: “Bên kia.”
“Đa tạ, xin thay mặt ta hỏi thăm Thôi đạo trưởng, nói ta đi trước tìm Yến công tử, ngày khác hữu duyên gặp lại, lại hỏi thăm sức khỏe hắn.” Băng Huyền bồng bềnh rời đi.
Phượng Tiêu: “Đi đi đi đi.”
Thấy phiền toái từng cái đi xa, lúc này Phượng Tiêu mới cõng Thôi Bất Khứ về.
Vừa đi, vừa lầm bầm lầu bầu: “Thôi Bất Khứ à Thôi Bất Khứ, ngươi nhìn ta đoạt ngươi lại từ trong tay yêu tinh ăn thịt người mà xem, lại không thèm để ý mùi máu tanh trên người ngươi, cõng ngươi về, phần nhân tình này, bây giờ ngươi không biết cũng không sao, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ nhắc nhở ngươi ngày ngày, dù sao phải để ngươi lên mới được!”
…
Ngay lúc Thôi Bất Khứ ngủ mê man, thành Thả Mạt xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nói chính xác, là ba thế lực đánh ván cờ lật đổ quyền lực.
Gần như tất cả mọi người, ngay cả Cao Ý cũng không nghĩ tới, một “chân” yếu nhất trong thế vạc ba chân, lại lắc mình một cái, trở thành người thắng sau cùng.
Đoạn Tê Hộc vừa chết, thế lực Đoạn thị như cây đổ bầy khỉ tan, Hưng Mậu bị bắt sống, Hưng thị mấy đời kinh doanh, thâm căn cố đế, lại không thể giết, còn phải từ từ tra hỏi, giải quyết tốt việc thu lấy thế lực này.
Cho dù như thế nào, hai người Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu, lần đánh này thật sự đã thắng về một tòa thành trì cho Tùy Triều, xứng đáng với công trạng khai cương.
Ngay cả Phượng Tiêu cũng có chút bất ngờ, bởi vì ban đầu y nghe được kế hoạch gan lớn bằng trời của Thôi Bất Khứ, phản ứng đầu tiên là người này điên rồi.
Nhưng mà sự thật chứng minh Thôi Bất Khứ không có điên, cho dù hắn không biết võ công, không có cách nào cưỡi ngựa bắn cung giết địch, cũng không ở Triều đình cao bày mưu lập kế, cũng không phí một tấc binh, đã khơi mào ân oán mâu thuẫn hai nhà Đoạn Hưng, để bọn họ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng mà trong này cũng có nhân tố trùng hợp, Yến Tuyết Hành muốn báo thù, Vân Hải Thập Tam Lâu lại muốn giết Đoạn Tê Hộc diệt khẩu, Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu chỉ vì có lợi thế, đổ dầu vào lửa, nói cho cùng, là lợi dụng tham lam và hiểu lầm sâu trong lòng người.
Người được phái ra roi thúc ngựa đến kinh thành báo tin, có lẽ còn chưa chạy tới kinh thành, Triều đình bên kia không thể nào có phản ứng quá nhanh với chuyện này, phong thưởng trừng phạt đều phải chuyển ngày giờ, Cao Ý trong một đêm dệt hoa trên gấm, đổ dầu vào lửa, vừa cao hứng vừa luống cuống, mỗi lần hạ lệnh đều phải đến xin phép Phượng Tiêu, chỉ thiếu một ngày chạy bảy tám chuyến, làm cho Phượng Tiêu thấy gương mặt đó của hắn liền phiền.
Đợi Thôi Bất Khứ tỉnh lại, liền nhìn thấy Phượng Tiêu phe phẩy quạt, vui vẻ thoải mái ngồi ở bên cửa sổ, nhìn hồ sơ trên tay.
Lần này huyên náo quá lớn, thân phận của hai người che giấu không được bao lâu, nên biết đều đã biết, nhiều người từng thấy bọn họ như vậy, nếu như Phật Nhĩ ở thành Thả Mạt, cũng đã sớm nghe được, Phượng Tiêu cũng lười giả bộ đi làm nữ tử nữa, dứt khoát khôi phục diện mạo vốn có.
Y sống tốt như vậy, đừng nói phe phẩy quạt, cho dù ngồi ăn cơm, cũng là cảnh đẹp ý vui hết sức — nếu như lờ đi cái lò ấm áp trong phòng, ngoài cửa sổ hoa mai còn nở.
Thôi Bất Khứ đã sớm biết, người này ở lúc nào chỗ nào, cũng chưa từng có bất kỳ ai có cơ hội của mình.
Giống như một gốc cây trúc đào, cho dù bị che sau bụi rậm lá xanh, cũng phải liều mạng nở ra đóa hoa diễm lệ.
“Thôi đạo trưởng của ta, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Phượng Tiêu đưa ra hai ngón tay, “Có một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ta muốn uống nước ăn cơm trước.”
—–
(1)Trích trong “Bộ xuất Hạ Môn hành” của Tào Tháo, tạm dịch: Lên đỉnh Kiệt Thạch, ngắm nhìn biển xanh.
(2) Trích trong bài “Biệt thi” của Tô Vũ, tạm dịch: Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau, nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi.
(3)Vị yếm thanh xuân hảo: Trích trong bài “Du Nam Đình” của Tạ Linh Vận.
(4)Hà Hán thanh thả thiển: Trích trong bài “Điều Điều Khiên Ngưu Tinh”.