“Cổ Diêu,ngươi là người ở đâu?”
“À, ta đến từ Ai Cách Lan Bảo.”
“Tam Di của ta cũng lấy chồng ở Ai Cách Lan bảo. Khẩu âm của ngươi có điểm không giống người ở đấy.”
“Điều này, bởi vì ta lúc nhỏ không sống ở trong thành, sau lớn lên không thay đổi được.”
“Vậy ngươi thật sự là người rất thông minh, À đúng rồi, trong Học viện ngoại trừ học tập, tu luyện ra, sau khi học xong người thích làm gì?”
“Không có, bởi vì ta bắt đầu rất trễ, cho nên ta càng phải nỗ lực, đổ mồ hôi cùng cố gắng gấp vài lần so với mọi người, mỗi ngày ngoại trừ những lúc làm những việc thường ngày ra, thời gian khác đều ở tại sân huấn luyện.”
“Ngươi khi nào bắt đầu tập võ?”
“khi mười tuổi, vị hộ viện đại thúc hảo tâm đã dạy ta một chút, nhưng căn cơ không tốt lắm.”
“Vậy ngươi là như thế nào tiến vào Học viện? Học viện chúng ta yêu cầu rất cao!”
“Có thể ta cũng không phải quá kém, trong mấy tháng thí tập tiến bộ coi như nhanh, đừng quên lúc ấy thành tích kiểm tra kém nhất lớp chỉ là gần đạt tiêu chuẩn tuyển.”
“Ngươi thích sủng thú không? Tỷ như các tiểu gia hỏa đáng yêu.”
“Có một chút.”
“Người thích ăn nhất là món gì?”
“Các loại mì phở, thịt miếng lớn, miếng càng lớn càng tốt, đại khái là chịu ảnh hưởng của hạ hầu cẩn đi. Hắc!”
Đó là tổ 6 thực tập nhiệm vụ Cổ Diêu cùng Đoan Mộc Tình nói chuyện với nhau, lúc này Đoan Mộc Tình tựa như một đứa bé đối với sự tình gì đều cảm thấy hứng thú vậy, tò mò hỏi tất cả về Cổ Diêu, quê quán, vũ kỹ yêu thích, thậm chí cả có hay không thích sủng thú, cùng với thức ăn đều không buông tha.
Cổ Diêu nghĩ thấy nàng không phải gần đây cảm thấy hứng thú đối với mình đơn giản vậy, càng muốn biết tin tức gì thì hắn trả lời càng phải cẩn thận, luôn lưu một chút để có thể bổ cứu kịp thời.
Cuối cùng Đoan Mộc Tình cũng dừng lại, thôi không có hỏi nữa, nàng lộ vẻ ngại ngùng nói:”Cổ Diêu hy vọng ngươi sẽ không chê ta nhiều chuyện, huấn luyện viên từng nói qua. Thành viên tổ trong lúc làm nhiệm vụ cần trao đổi nhiều nên ta càng muốn hiểu rõ về ngươi.”
Cổ Diêu vội nói:” đương nhiên là không rồi!”
Đoan Mộc Tình ở ngay bên người, ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng cũng là loại hưởng thụ, đương nhiên, nếu không phải cẩn thận ứng phó từng vấn đề vậy càng tốt hơn.
Trước khi các tổ chia nhau hành động, đông phương lộ từng lặng lẽ đem Cổ Diêu kéo đến một bên, cũng hung hăng cảnh cáo hắn không được vô lễ đối với Đoan Mộc Tình, không có việc gì cũng nên ít nói nhảm.
đông phương lộ! Bây giờ là Đoan Mộc Tình đặt câu hỏi trước, không thể trách ta được!
“Vậy là tốt rồi!” Đoan Mộc Tình thản nhiên cười, nụ cười của nàng thật là ngọt ngào, làm cho Cổ Diêu như mộc xuân phong <@ cây được tắm gió xuân>, có chút ngây người.
Khuôn mặt xinh xắn của Đoan Mộc Tình đỏ lên, cúi đầu. song phương nói chuyện tạm thời đến vậy chấm dứt.
Một con vật giống như chuột từ trên mặt đất nhảy về phía trước đón hai người, nó toàn thân có một lớp lông mượt, có một đôi mắt to đen, hạt châu chuyển động, nhìn qua hình dáng thực ngây thơ, thực đáng yêu, cái đuôi còn không ngừng chuyển động, tựa hồ tỏ vẻ yêu thích đối với hai người.
Tuy vậy Cổ Diêu lập tức vận khởi linh động, một đạo quyền kình như Lưu Tinh xuất ra, đánh tiểu động vật này kêu thảm thiết,chết ngay đương trường.
một cây châm lộ ra ở đuôi nó khi chết, lóe ra hàn quang sáng ngời. Con vật nhỏ này đúng là như Áo Bố Lý đề cập qua là ung thử, ma thú thích ăn não tủy con người..
Mặc dù chúng nó là loại sinh vật ác độc, tuy vậy bề ngoài rất đáng yêu, Đoan Mộc Tình thủy chung không đành lòng xuống tay. Cổ Diêu đành phải ra tay.
Hai người trầm mặc không lên tiếng đi hơn mười phút, Đoan Mộc Tình mới tiếp tục mở miệng:”Cổ Diêu ……”
Còn nói chưa xong, mặt đất trong phút chốc nuốt lấy đến đầu gối.
Dưới chân hai người vốn là một bãi cỏ xinh đẹp chỉnh tề. tuy vậy bãi cỏ này trong khoảnh khắc đã thay đổi hình dáng, trở thành một ao đầm phương viên trên trăm thước.
Áo Bố Lý từng nói qua, Trong Ngả Trạch Lạp Tư những thứ xinh đẹp đáng yêu, đều có thể chỉ là ngụy trang mà ra, che dấu sau lưng chính là chân tướng xấu xí, quả thật đúng như vậy.
Vừa lúc hai người bị vây trong giải đất trung tâm đầm, đầm này cũng kì quái. Ban đầu tiến vào đi ở mặt trên không chút cảm giác, đến khi con mồi tiến vào trung tâm giải đất khi đó mới đột nhiên lộ ra nguyên hình. Ngả Trạch Lạp Tư, mấy cái vật chết này so với nhân loại còn muốn gian trá hơn.
Trong đầm nước bùn là màu đỏ chúng nó lại hóa thành một cánh tay, tựa như oan hồn đến từ địa ngục, bắt lấy chân hai người Cổ Diêu, mạnh mẽ xuống kéo.
Tình cảnh quỷ dị làm Đoan Mộc Tình sợ tới mức hoa dung thất sắc, không nhịn được kinh hô ra tiếng.
Trong giây phút ngắn ngủi sau khi ngạc nhiêu Cổ Diêu liền dễ dàng trấn tĩnh, cửu dương cương khí xuất ra ra, cánh tay kia như là cực kỳ kiêng kị, buông lỏng ra.
“Hắc!”
Trong tiếng quát, thân hình Cổ Diêu từ trong đầm bay ra. Ôm lấy lấy phần eo của Đoan Mộc Tình cách đó không xa, kéo nàng ra, lăng không hướng bên bờ ao đầm bay tới.
Vốn hơn trăm thước khoảng cách này đối với người có khinh công cao minh mà nói căn bản không tính là gì, nhưng mà chỉ là tương đối thật mà nói, ao đầm hãm tới thật sự quá mức đột nhiên, cho dù là cao thủ, đề khí đã phải có thời gian, có thể trong đầm bứt ra, một hơi hơn phân nửa đã suy kiệt, trên trăm thước khoảng cách này trở thành ác mộng.
Sau khi trải qua giai đoạn Phá Nhi Hậu Lập, thân thể mỗi ngày đồng thời tự hành hấp thu nguyên tố trong không gian. Thực lực của Cổ Diêu càng tăng lên, trong dung hợp đấu khí tiêu dao vô ảnh đã đột phá tầng thứ tư ”Bạo”, trong nháy mắt bạo phát lực cường đại, cho dù là nhất lưu cao thủ cũng không bằng, mới có thể thuận lợi thoát khốn.
Lấy khoảng cách thẳng tắp nhanh nhất sử dụng tật phong bộ trên đầm sau khi lược xuất bảy mươi thước, lực bạo phát đã cạn, dù sao hắn còn mang thêm Đoan Mộc Tình, hơn nữa cước đạp xuống nước bùn màu đỏ lực hút rất mạnh, chúng nó tựa hồ còn có thể khiến cho đấu khí bị loạn, quấy nhiễu hành động của con mồi.
Trong khi sắp rơi lại xuống đầm, cánh tay lại duỗi ra, muốn đem hai người kéo xuống.
Cổ Diêu không chút hoang mang, hít sâu một hơi, âm thầm vận chuyển tâm pháp, cực lực đem lực cũ dùng hết, lực mới lại sinh, thân hình lại bay lên, vững vàng rơi xuống ngoài đầm.
Đây là tầng thứ năm ”Tục” trong tiêu dao vô ảnh vừa mới tu luyện không lâu, trong nháy mắt bạo phát lực qua đi, đúng theo lý thì sẽ có một thời gian bị trì hoãn sức lực nhưng”Tục” có thể liên tục nhiều lần bộc phát, lần này trong lúc nguy hiểm đã phát huy công dụng.
Kinh hồn vẫn chưa tiêu tan, xoay người lại thì cái đầm xấu xí kia dần dần khôi phục nguyên trạng là bãi cỏ xinh đẹp nhưng bãi cỏ xinh đẹp này dưới cũng không biết mai táng bao nhiêu người.
Nó được xưng là Ngạ Quỷ Chiểu Trạch <@Đầm quỷ đói>. Nguyên nhân sinh tồn bên trong nước bùn của đầm có một loại gọi là ”Ngạ Quỷ Khuẩn” vi sinh vật ăn thịt mà cánh tay lúc nãy đúng là tổ hợp của Ngạ Quỷ Khuẩn.
Ngạ Quỷ Chiểu Trạch có thể thôn phệ vô số người và thú, sâu không lường được, càng xuống sâu lực hút càng mạnh, nếu cả người rơi đi xuống, trên cơ bản không còn hy vọng sống.
Cho dù là một cao thủ như Hạ Hầu Cẩn gặp phải Ngạ Quỷ Chiểu Trạch nhứ thế này thì cũng gặp nạn.
Áo bố lý thảo luận không sai, kinh nghiệm cùng tri thức. đối với một vị vũ giả đều trọng yếu.
Lúc này hắn mới phát hiện mình đang cầm tay Đoan Mộc Tình, mềm mại động lòng người. Cổ Diêu tuy lưu luyến không rời cũng đành bỏ tay ra.
Cổ Diêu từng có thể tùy ý vuốt ve, hôn đôi môi xinh đẹp này vuốt ve bất cứ địa phương nào, kể cả vùng đất thần bí kia. Nhưng chuyện đó đều đã thành quá khứ, bây giờ Đoan Mộc Tình đã không còn thuộc về hắn, cả việc nắm tay cũng đều là quá xa xỉ.
Cổ Diêu âm thầm thở dài một hơi trong lòng buồn vô cớ.
“Cổ Diêu, khinh công của ngươi thật là đặc biệt, là gia truyền sao?”
Cổ Diêu trong lòng rùng mình, liền cảnh giác.
Vừa rồi Đoan Mộc Tình có thể hay không là cố ý trượt chân để thử mình?
Hắn từng thấy qua Đoan Mộc Tình trong thi đấu linh hoạt sử dụng mân côi tiên <@Roi hoa hồng>, cái roi kia sau khi trải qua thần mộc đấu khí, phía sau có thể kéo ra rất dài, tại lúc rơi vào ao đầm, nàng hoàn toàn có thể dùng roi quấn lấy bờ ao đầm, dựa vào cây cối thoát khốn.
Còn nữa, Thần mộc đấu khí đối với thực vật có tác dụng đặc biệt, dễ dàng dò xét, nên có thể đề phòng bãi cỏ ngụy trang mới đúng, nhưng nàng thẳng đến trung tâm ao đầm vẫn chưa cảm thấy.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ Đoan Mộc Tình kinh nghiệm còn thấp, ứng biến chậm, dù sao nàng trước khi đến Học viện cơ hồ không rời gia tộc.
Vô luận như thế nào, nếu sự tình đồng dạng phát sinh lần thứ hai. Cổ Diêu vẫn không chút do dự ra tay cứu giúp, bởi vì hắn không hy vọng vì sai lầm của chính mình khiến cho Đoan Mộc Tình gặp nguy hiểm.
Khi trả lời, Cổ Diêu chút cảnh giác:”Không phải, là ta dựa vào khinh công trụ cột, thêm vào đạo sư chỉ điểm cùng với điển tịch trong thư viện cải tiến ra, đệ tử tự do hệ năng lực cũng có điểm mạnh.”
Đoan Mộc Tình cười nói:”Ra là cải tiến, cao minh như vậy, xem ra Cổ Diêu ngươi thực rất thông minh.”
Cổ Diêu theo thói quen sờ sờ mũi:”Cũng không phải, chỉ là vừa rồi tại khi tiến vào đầm ta có điều chú ý, sớm vận khởi đấu khí mà thôi.“
Đoan Mộc Tình hiển nhiên cũng không tin những lời này, bởi vì Cổ Diêu mới vừa rồi thi triển, rõ ràng là tuyệt đỉnh khinh công, không phải một tân sinh tùy tiện có thể sáng tạo ra. thiên tài cũng không làm được, cái loại khinh công này bình thường chỉ xuất hiện ở hai loại thân phận là thích khách, hoặc là đạo tặc.
Nhưng nàng nhưng không có truy vấn tiếp, cứ như vậy hai người đều mang tâm tư, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Ngả Trạch Lạp Tư quả thật là nơi hung hiểm. Cổ Diêu gặp được rất nhiều điều ngạc nhiên cổ quái, xem mặt ngoài mà nói, tuyệt không thể tưởng được chúng nó vốn là trí mạng như thế, ở chỗ này mỗi khắc đều phải cẩn thận.
Còn hơn ban ngày, Ngả Trạch Lạp Tư ban đêm càng nguy hiểm, không chỉ ở sau khi mặt trời xuống núi, khó có thể phát giác nguy hiểm tiềm phục trên mặt đất, càng chủ yếu là có rất nhiều ma thú hung ác đều thích hành động vào buổi tối, tình trạng nguy hiểm vào lúc này có thể nói là đã lên đến đỉnh điểm.
Cho nên, tốt nhất là tạm thời chỉ trong hoang dã mạo hiểm, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi, đợi ngày hôm sau, sau khi mặt trời mọc lại tiếp tục hành động, đây là Áo Bố Lý dạy bảo, điều mười hai trong sổ tay sinh tồn tại Ngả Trạch Lạp Tư.
Vì vậy hai người ở tại bờ sông trống trải. căn cứ Ngả Trạch Lạp Tư sổ tay sinh tồn điều thứ tám, đây là một địa điểm tốt, bởi vì tại bờ sông có xuất hiện ma thú bình thường có điều là rất ít, còn nữa tầm nhìn trống trải, dễ dàng phát hiện địch.
Hai người bắt một con thỏ hoang, chính là bữa tối hôm nay, trong lúc nhiệm vụ thực tập không cho phép tùy thân mang theo lương thực, đương nhiên muốn kiếm vài con mồi không làm khó được hai người, tuy vậy phải chú ý, không phải tất cả động vật đều có thể ăn.
Mượn thỏ hoang mà nói, có thỏ hoang là sinh sống ở trong rừng độc chướng, chịu ảnh hưởng chướng khí, thịt của nó có kịch độc, ăn bậy sẽ chết người.
Đốt lửa lên, gác thỏ hoang ở trên đống lửa, Cổ Diêu hướng mặt trên thêm gia vị, làm cho nó tản mát ra mùi thơm mê người.
Một lát sau, da thỏ đã có chút vàng, Cổ Diêu cắt một miếng đùi thỏ đưa cho Đoan Mộc Tình.
“Cám ơn!” Tại trong ánh lửa chiếu rọi Đoan Mộc Tình khuôn mặt xinh xắn hồng hồng, nàng dùng hàm răng chậm rãi cắn:”Cổ Diêu, không thể tưởng được ngươi tại phương diện trù nghệ cũng là cao thủ.”
Cổ Diêu cười cười:”Ta từ nhỏ lăn lộn ……”
Hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình nói lộ mất, vội vàng sửa lời:”Cùng bọn trẻ chung quanh chơi đùa. thường xuyên ở bên ngoài chuẩn bị chút dã vị, làm nhiều rồi cũng hơi hiểu một chút.”
Trên thực tế hắn muốn nói là:” ta từ nhỏ lăn lộn khắp nơi. Trong hoang dã thật vất vả mới có thể ăn được thịt.Tự nhiên rất quý trọng, muốn làm cho thơm hơn một chút.”
Đoan Mộc Tình tựa hồ không có cảm thấy được:”Vậy, ngươi khi còn bé nhất định rất vui vẻ? thực hâm mộ!”
“Đúng vậy!” Cổ Diêu cười, nụ cười có chút khổ sở, nếu hắn lúc nhỏ mà xem như là vui vẻ, vậy trên thế giới những đứa nhỏ khác đều như trong thiên đường vậy.
Buổi tối luân phiên gác đêm, ma thú xuất hiện ở bờ sông tuy ít. Nhưng không có nghĩa là không có, chung quy phải có một người đề phòng mới được, đây là một nguyên nhân Áo Bố Lý an bài tổ có hai người cộng tác.
Tại phụ cận khu vực có một ít độc xà hạt tử hoàng phong tiểu sinh vật chán ghét dược thủy. Đoan Mộc Tình liền dễ dàng dựa vào một tảng đá lớn ngủ.
nàng tựa hồ đối với Cổ Diêu rất yên tâm. rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Cổ Diêu thì mượn ánh sang yếu ớt nhìn Đoan Mộc Tình, nàng tựa như con mèo Ba Tư ôn thuận vậy, nhìn thế nào cũng sẽ không chán, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, chỉ hy vọng giờ khắc này có thể là vĩnh viễn.
Nửa đêm vẫn rất bình tĩnh, không có phát hiện tung tích ma thú.Chỉ có nước sông lưu động phát ra tiếng. tựa như nhạc khúc du dương, giúp cho người ta ngủ.
Theo ước định thời gian đổi phiên đã đến. Cổ Diêu lại không đành lòng đánh thức Đoan Mộc Tình. Nàng đang ngủ rất ngon.
Canh gác cả đêm cũng không sao, nếu có thể mà nói. Cổ Diêu nguyện ý canh cho nàng cả đời.
Chỉ tiếc, việc này là không có khả năng.
Âm thầm thở dài một hơi, Cổ Diêu đem ánh mắt chuyển hướng ra xa, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện giữa chỗ trống trải xuất hiện một nữ nhân.
Sau khi tu luyện thiên ma quyết, linh giác Cổ Diêu đã đề cao trên diện rộng, trong đêm tối cũng có thể tinh tường chứng kiến mặt nữ tử.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vốn là tái nhợt không có huyết sắc, đôi môi đúng là màu đen, mắt đậm, có loại cảm giác yêu dị.
Nữ tử mặc một bộ váy dài màu đen, nhìn không thấy hai chân, nhưng nàng di động không giống nhân loại bình thường mà là phiêu động di chuyển, nhìn hết sức quỷ dị.
Nửa đêm, lặng yên không một tiếng động lại xuất hiện ra một vị nữ tử như vậy, quả thực giống quỷ mị. Gan nhỏ phỏng chừng bị hù chết.
Nàng quả thật rất giống nữ quỷ, xinh đẹp, nhìn không rõ vẻ mặt, so với độc cô phượng còn muốn lãnh khốc hơn nhiều. làm cho người ta hoài nghi nàng rốt cuộc có hay không tình cảm của nhân loại.
Nữ tử xoay đầu qua, ánh mắt chuyển hướng Cổ Diêu bên này. ánh mắt của nàng lạnh như băng đờ đẫn, một cảm giác nói không nên lời. Bên trong bao phủ khí tức kỳ quái, âm hàn đến tận xương tủy. Nhưng cùng khí lạnh tự nhiên hoặc băng hệ đấu khí có điều bất đồng, đó là một loại hàn ý tới từ sâu trong linh hồn.
Cổ Diêu không nhịn được rùng mình một cái, hắn nhớ tới Áo Bố Lý đề cập qua. Huyễn Mị có thể hóa thành hình thái mỹ nữ, trước mắt này nữ tử đúng là một người đơn độc, mà lại cực kỳ xinh đẹp, bề ngoài là nhân loại, nhưng mà như thế nào lại thấy yêu dị.
“Ngươi là ai!?”
Nữ tử không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn thấy Cổ Diêu, làm cho hắn trong lòng sợ hãi.
Áo Bố Lý nói qua phân biệt Huyễn Mị biện pháp tốt nhất đúng là cùng nói. Loại ma vật này có thể biến ảo nhân loại. Nhưng không hiểu được ngôn ngữ.
Chẳng lẻ thực là Huyễn Mị? Quả thật rất đẹp, đẹp tới cực điểm, nhưng khí tức của nàng thật là đáng sợ, làm cho người ta tránh lui xa, còn có ai phải chịu hấp dẫn chứ?
“Là ai vậy?” lần này nói chuyện chính là Đoan Mộc Tình, nàng bị Cổ Diêu đánh thức, đôi mắt còn buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy.
Cổ Diêu nhìn phía xa xa, tại ngắn ngủn trong nháy mắt, thân ảnh nữ tử đã biến mất không thấy, cho dù là thi triển khinh công rời đi. Ít ra cũng sẽ phát ra chút tiếng vang. Hơn nữa, Huyễn Mị năng lực di động không nhanh như vậy.
Kháo, chẳng lẻ thực là thấy nữ quỷ? Hoặc chỉ là hoa mắt?
Nhìn thấy Cổ Diêu vẻ mặt mất tự nhiên. Đoan Mộc Tình khẩn trương nói:”Có tình huống gì không?”
Cổ Diêu suy tư, sau đó lắc lắc đầu:”Không có.”
Đoan Mộc Tình yên tâm:”Ngủ quên, thực là không có ý tứ, kế tiếp, đến phiên ta gác đêm.”
Sau khi Cổ Diêu nằm xuống, trong đầu vẫn là thân ảnh nữ tử kia.
Nàng đến tột cùng là ai, Huyễn Mị? Hay là nữ quỷ?
Xem ra tại Ngả Trạch Lạp Tư, sự tình cổ quái cỡ nào đều có có thể phát sinh!