Lạc Thủy Thanh Hoằng tuy rằng ngoài miệng nói không có say, nhưng tuyệt đối không thanh tỉnh giống bình thưòng, bởi vì lúc anh nhìn nàng, hai má phiếm hồng, trong ánh mắt lóe lân quang.
Không biết là do nóng , hay là do chất cồn trong cơ thể quấy phá, chỉ thấy anh đứa tay cởi hai nút trên cùng của áo sơmi, lộ ra xương quai xanh cùng khoảng nửa ngực, thở dài , nhìn nàng vươn tay, hết sức dụ hoặc cười.
"Nha đầu, em lại đây."
Nàng trên mặt đầy vẻ khinh thường hừ một tiếng, vẫn tiếp tục lau tóc, không nói thèm nhìn tới anh... một lát trôi qua.
Nàng lúc ấy tay thì lau tóc nhưng trong đầu bắt đầu suy nghĩ vớ vẫn…
Đúng là một mỹ nam đang nằm trên giường, tạo dáng, dùng giọng mị hoặc nói "Lại đây ", thì phỏng chừng nữ nhân bình thường làm sao có thể tự khống chế được cơ chứ còn chưa nói nàng còn bình thường hơn cả nữ nhân bình thường nữa a?
Nàng bước đến bên giường, chợt thấy bên hông bị ai đó níu kéo,chưakịp phản ứng đã thấy cả người bị anh xoay người đặt trên giường, ngay kế bên anh.
Lạc Thủy Thanh Hoằng hô hấp có phần hỗn loạn thoảng thoảng mùi rượu, bàn tay đang ôm nàng cũng có vẻ nóng bỏng lên.
Nàngxòe năm ngón tay ở trước mắt anh quơ quơ, thử hỏi: "anh xác định là không có say? Nói cho em biết, đây là mấy?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng lồng ngực phập phồng, nhẹ nhàng cười, cúi đầu đem mặt vùi vào máitóc ẩm ướt của nàng, khẽ nói: "Nếu say, anh có thể mượn rượu làm càn sao?"
Nàng nghe xong những lời này, đột nhiên tim đập nhanh, huyết áp tăng, trong đầu là một trận mê muội.
GM, anh tính dùng rượu để loạn tính sao, nhân cơ hội này cắn nàng sao?
Đang do dự nên để cho anh cắn hay không, thì một đám người ồn ào tự nhiên mở cửa bước vào.
"Ai nha má ơi! Rất kích thích !" Ta Chính Là Quái Thú hai tay làm bộ che mặt, theo khe hở nhìn lén, "Lão đại, có phải chúng ta đến không đúng lúc hay không a?"
Mặt Ngoài Mạn liền tát hắn một cái, mắng: "Nói nhảm! Biết rõ còn cố hỏi! Ai cho ngươi vào mà không gõ cửa hả?"
Quái Thú ủy khuất nói: "Ai mà biết lão đại bọn họ đang làm cái loại chuyện này chứ, lại còn không thèm khóa cửa nữa a?"
Tiên Thi làm bộ ra vẽ kinh ngạc nói: "vậy sao! Như thế nào mà không khóa cửa vậy a?"
"Thôi vậy đi lão đại? hay là bọn ta ra ngoài trước? Chờ khi nào các ngươi xong việc thì quay lại ha?" Tiếu Tiêu thần sắc ái muội nhìn nàng và Lạc Thủy Thanh Hoằng chớp mắt đưa tình vài cái, nhưng chân vẫn đứng nguyện tại chỗ không hề có ý định nhúc nhích.
Nàng hiện tại trong tay nếu có kim châm, khẳng định đem mấy tên này đè sấp xuống, lần lượt chích lấy máu, hết bọn họ a, lật bàn!
Lạc Thủy Thanh Hoằng lôi kéo nàngtừ tứ ngồi dậy, khí định thần nhàn cài lại nút áo sơmi, giương mắt, dường như không có việc gì nói với bọn họ: "Đừng đứng ở cửa, có chuyện gì vào trong nói."
Mặt nàng dù muốn hay không cũng bị bọn họ làm cho đỏ ửng, cố giữ điệu bộ đoan trang điềm tĩnh lộ ra nụ cười thần bí Mona Lysa.
"Mọi người uống nước không? Lấy trong tủ lạnh ấy!"
Bốn người bọn họ biểu tình là cùng lúc run lên.Có vẻ lao xao bất ổn.
"Sao ta cảm giác thấyhơi hoảng nha?"
"không phải là có chiêu gì chứ, không tính chuẩn bị đem chúng ta ra chém chứ hả ?"
"Còn kêu chúng ta đi vào là sao?"
"Ngươi nói thử xem?"
Cả nhóm bọn họ đang ngồi xổm ngay cửa khe khẽ nói nhỏ, thì thấy Quan Công mùi rượu nồng nặc chạy tới, dài cổ thét to: "Làm cái gì đó? Nghe lén ư? Được được, cho lão tử tham gia với!"
Quan gia, làm sao mà người giống ngài lại có thể nghe lén chứ?
Nàng nhìn nhìn đánh giá Quan Công, sau đó buột miệng chậc chậc khen ngợi: "Ngài tỉnh rượu cũng rất nhanh a!"
Quan Công bĩu môi: "Ngươi cũng quá xem thường lão tử ! Bia đối với lão tử mà nói, thì chỉ như là nước có ga thôi! Kỳ thật lúc bọn họ khiệng lão tử đến thang máy, thì lão tử cũng đã tỉnh rồi !"
Nàng líu lưỡi: "thế mà ngài vẫn còn giả chết? Không phát hiện ra là bọn họ khiêng ngài lên đến lầu mấy nhân viện nam bọn họ đều mệt đến khóc sao?"
Quan Công cười mỉa mai: "Lão tử phài thể nghiệm xem cảm giác làm hoàng đế ra sao..."
Nàng tròn mồm trợn mắt: "Ngài mà lên làm hoàng đế , thì người khác đều phải xuống địa ngục hết sao!"
Quan Công quay đầu, nhìn nhìn Tiếu Tiêu bọn họ trừng mắt nói: "Người khác đều nằm liệt, vì sao các ngươi còn tỉnh ? Cùng lão tử uống rượu mà dám làm bộ? Không muốn sống nữa chăng?"
Ta Chính Là Quái Thú vội vàng giải thích: "Bọn họ là giả say,còn bọn ta tuyệt đối là say thật a! Quan ca ngươi không phát hiện sao, ta vừa rồi thiếu chút nữa là nôn nghẹt bồn cầu rồi đó ..."
Quan Công nói, xem chừng bộ dáng của bọn Tư Mật Đạt phỏng chừng còn phải ngủ trong chốc lát, dù sao vài người chúng ta cũng đang nhàn rỗi, không bằng tìn cái gì đó làm để giết thời gian, sau đó liền đề nghị dọn bàn chơi mạt chược.
Khả dĩ bảy người cùng chơi mạt chược, thật sự là không có cách sắp xếp, Tiếu Tiêu liền đề nghị: "thôi chúng ta chia đội đi! Chúng ta bốn người một nhóm, lão đại cùng đại tẩu một nhóm, Quan ca một mình một nhóm, vừa đủ a!"
Quan Công lại nói: "Không thể được a! Nếu không lão tử đi lấy hai chai rượu? Thua một lần uống một chén, còn cả đội thua , trực tiếp uống hết chai..."
Không đợi hắn nói xong, mọi người liền trăm miệng một lời phản đối.
Nàng run run lồng hai bàn tay vào nhau, trong long thầm óan: Quan Công, chẳng lẽ ngươi và rượu có cừu oán sao?
Mặt Ngoài Mạn đề nghị nếu nhóm nào thua thì xử theo trò “ thành thực và dũng cảm”.
Quan Công tán thành: "Thành thực”thì sao , ai mà biết các ngươi nói có thật hay khônga! Chơi“dũng cảm” đi! Ai thắng thì có thể ra hình phạt, nếu làm không được thì buổi tối phải cùng lão tử uống rượu!" Nói xong, liền lấy đến một bộ mạt chược, bắt đầulách cách lách cách xào bài.
GM, ngươi đã gặp qua bảy người cùng đánh mạt chược chưa? trường hợp này thật có thể nói là là quần ma loạn vũ, hừng hực khí thế a!
Ván đầu tiên, Tiếu Tiêu bọn họ thua, nàngvà Lạc Thủy Thanh Hoằng thắng.
Nàng vẻ mặt tà nghễ hích hích vài cái, giọng lạnh cười, Lạc Thủy Thanh Hoằng ôm lấy vai nàng, giả vờ làm người hiền lành.
"Nha đầu, em quyết đi! Anh vốn không am hiểu làm khó cho người khác a."
Nàng cũng chẳng nghĩ sẽ cùng anh khiêm tốn, vuốt cằm, suy nghĩ một lát nói: "Ta cũng không làm khó cho các ngươi, như vậy đi! Đợi lát nữa có ai bước vào, các ngươi mặc kệ dùng biện pháp gì ta không cần biết, chỉ cần có thể làm cho người đó nói một câu “muốn tìm cái chết sao? “là xong ."
Nàng vừa dứt lời, Ti63u Nấm không hay biết gì liền đẩy cửa bước vào được.
"Hắc! Sao đông người như vậy! Mọi người đang làm gì đó? Sao không rủ ta!"
Ta Chính Là Quái Thú lủi lủi qua, dưa tay nhéo nhéo Tiểu Nấm, ngữ khí có vẻ thành khẩn, hai mắt khẩn trương nhìn nàng ta nói: "Ta muốn nhảy lầu, làm ơn tin tưởng ta đi, ta thật sự là muốn nhảy lầu a!"
Tiểu Nấm sửng sốt: "Ngươi có gì luẩn quẩn trong lòng ? Nói với ta, ta cho ngươi lời khuyên!"
Quái Thú thất bại, sắc mặt rất khó coi.
Mặt Ngoài Mạn nhanh trí bổ sung, ngữ khí còn hơn cả thành khẩn nói vớiTiểu Nấm: "Ta gần nhất chỉ thích sữa bột, nếu ngày nào mà không uống đều không ăn cơm vô..."
Tiểu Nấm sờ sờ đầu hắn ta, bóp cổ tay thở dài: "Ta không ngờ ngươi lớn như vậy mà vẫn thích uống sữa ha!"
Mặt Ngoài Mạn không cam tâm thất bại.
Tiếp theo, đến lượt Tiên Thi lên sân khấu.
"Hai chúng ta PK đi, ta không mặc trang bị, còn chấp ngươi ba chiêu!"
Tiểu Nấm nhíu mày, chỉ vào Tiên Thi rồi xoay ra hỏi mọi người: "Đứa nhỏ này chắc là vẫn chưa tỉnh rượu, cũng là tại các ngươi ép hắn uống nhiều quá chứ gì?"
Tiên Thi thất bại, che mặt muốn tự bạo.
Tiếu Tiêu nghẹn nửa ngày, cũng không nghĩ ra chiêu gì để gạt Tiểu Nấm, cuối cùng đành nhìn nhìn về phía Quan Công nói: "Thôi đi, vẫn nên để ta tối nay phục vụ Quan ca uống rượu cho rồi..."
Tiểu Nấm nghe xong, lập tức trợn tròn ánh mắt kinh ngạc: "Các ngươi chắc là chán sống rồi hả, muốn tìm cái chết sao?"
Quái thú bốn người bọn họ hỉ cực mà khóc, bổ nhào vào người Tiếu Tiêu, ôm đầu rờ rẫm có vẻ rất xúc động.
Nàng và Lạc Thủy Thanh Hoằng ngồi bên này nén cười nãy giờ đến nỗi muốn nội thương.
Khi Tiểu Nấm biết được mình đã trở thành vật hi sinh của bọn họ, nhất thời nổi trận lôi đình, phẫn nộuy quyền, đem nhóm tứ Quái Thú hung hăng đánh cho một trận.
Lượt thứ hai, Quan Công thua, vẫn là nàng và Lạc Thuỷ thắng.
Quan Công nhìn nàng đe dọa: " yêu nghiệt nhà ngươi nếu dám chơi xấu lão tử giống như vừa rồi vớiQuái Thú bọn họ, thì đừng trách lão tử trở mặt a!"
Nhóm Quái Thú không phục kháng nghị: "Quan ca, chúng ta cthua cũng đâu có cằn nhằn, ngươi cằn nhằn cái gì chứ!"
Nàng cảm thấy có một chút lung túng, quay đầu nhìn Lạc Thủy Thanh Hoằng.
Lạc Thủy Thanh Hoằng đúng là gặp nguy không loạn bưng tách trà lên, vừa chậm rãi thưởng thức vừa: "Vậy thì yêu cầu ngươi buổi tối khi ăn cơm không được uống rượu, cái này... Không tính là quá đáng chứ?"
"..." Quan Công cả người cứng ngắc hóa thạch, sau một lúc lâu, đập mạnh xuống giường nói: "Sát! Hai ngươi các ngươi coi chừng đó! Không có nghe nói phong thuỷ sẽ thay chuyển sao?Đừng để lão tử mà thắng đu7ọc thì các ngươi sẽ biết"
Kết quả, bất hạnh là lời của Quan Công hiển linh, này thì là phong thuỷ... quả nhiên là có thay phiên luân chuyển.
Kế tiếp, Quan Công một nhà toàn thắng, còn nàng và Lạc Thuỷ đen đủi thua.
Quan Công ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giọng cười nghe lạnh ngắt, hắn cười đến tà ác đáng khinh.
"Lão tử yêu cầu cũng không cao, hai ngươi coi như hôn nhau cho chúng ta xem đi! Phải đúng cách thức tiêu chuẩn đó nga! Thời gian không thể dưới một phút, Tiểu Nấm ngươi canh giờ, ba…hai …một …bắt đầu đi!"
Nàng bối rối chớp mắt, ánh mắt dùng lại ở đôi môi khêu gợi của Lạc Thủy Thanh Hoằng làm nàng cảm giác rất khó chịu, đang suy nghĩ cân nhắc nếu hôn anh thì bắt đầu cắn từ chỗ nào. Thì Lạc Thủy Thanh Hoằng anh lại thảy quân bài xuống giường, lười biếng nói: "Không chơi nữa, chúng ta nhận thua."
Mọi người thổn thức, nàng thì trong lòng oán giận.
Anh nha , cư nhiên bỏ quyền lợi? Chẳng lẽ là do anh ghét bỏ nàng?
Quan Công ngẩn người, không dám tin nói: "Tiểu tử đầu của ngươi có bị hỏng không? Thà rằng nhận thua hầu rượu lão tử, cũng không chịu … " hắn nói xong, phiêu diêu liếc nàng một cái, lại nhìn vào thân dươí của Lạc Thủy Thanh Hoằng, giọng điệu trở nên tà mị :"Hay là ngươi có ẩn tình chi khó nói a?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng hơi nhướng mày, âm thầm cầm tay nàng xoay xoay trong tay anh, phác tay sắc mặt ôn nhuận lạnh nhạt không đổi.
"Quan Công, buổi tối nay ngươi không phải là không được uống rượu sao? Làm sao có chuyện ta phải hầu rượu như ngươi nói chứ?"
"..."
GM, ngươi thấy chưa? Cái này mới đúng là bản chất tà ác đáng khinh, âm hiểm giảo hoạt của đại thần a!
Quan Công mông cong lên, Tiểu Nấm cười trộm, nhóm Quái Thú thì kêu gào: "Lão đại, ngươi thật âm hiểm a! Ngươi ăn gian? Không phục không phục! Không chơi nữa! Không chơi! Đấu không lại ngươi, ngươi xấu lắm !"
Lạc Thủy Thanh Hoằng vẫn bình thản ung dung: "Ta tình nguyện chịu thua, đâu có trái với quy tắc trò chơi, như thế nào là xấu chứ ?"
Tứ chỉ Quái Thú đang kêu la cũng bị anh làm cho bị nghẹn.
Không đợi nhóm bọn họ nghĩ ra đối sách, Lạc Thủy Thanh Hoằng liền kéo nàng thẳng ra cửa, thái độ vô tội quay đầu lại nói: "Chắc Tư Mật Đạt bọn họ đã tỉnh rồi, ta cùng Xướng Trễ đi thế nào xem, rồi chúng ta cùng đi ăn tối luôn."
Mới vừa khuất tầm mắt của moị người, nàng không cam lòngnắm tay anh đứng chất vấn: "Anh sớm đã có dự mưu rồi đúng không, vẫn là đơn thuần không muốn hôn em?"Nàng lời vừa thoát ra đã cảm thấy vô cùng hối hận cho sự nóng giận không kềm chế được của mình.
Lạc Thủy Thanh Hoằng sửng sốt thất thần, nhưng ngay lập tức lấy lại ánh mắt ái muội cười: "Chỉ là anh không thích hôn em trước mặt cho bọ họ xem, nếu em thích, anh thật ra không ngại ở buổi cơm chiều biểu diễn cho bọn họ xem..."
Nàng hai tay nhất thời run lên, đột nhiên kinh hãi khi thấy chính bản than mình lại nhất thời sắc mê tâm khiếu, bị tích tụ bởi suy nghĩ về việc anh từ chối hôn nàng, lại đầu đất đi hỏi cái chuyện không biết xấu hổ như thế này?! (xao mõ) sắc tức là không, không tức là sắc...
Lúc cả nhóm ăn cơm tối, Quan Công đúng là gấy bất ngờ không ít, Lạc Thủy Thanh Hoằng đứng dậy rót rượu cho mọi người, Quan Công chỉ uống một ngụm, rồi gọi nhân viên phục vụ đến.
"Tiểu thư, ngươi có thể đổi cho ta chai nước khoáng được không!"
Đồ ăn dọn đến, chén bát bày ra, mọi người đều hưng phấn,ăn như sói như hổ, gió cuốn mây tan. Duy chỉ có Quan Công ăn uống rất nhã nhặn thanh tú, hỏi ra mới biết nguyên nhân: “lão bà có lệnh cưỡng chế ăn uống điều độ để giảm béo”, mọi người cười sặc sụa phun nước phun đồ ăn tung tóe.
Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn cắn cắn cái móng giò, không biết sao lại đột nhiên nảymột ý tưởng kinh dị, quay lại hưng chí hỏi mọi người trong bàn: "Các ngươi nói xem, lần sau chúng ta lại tụ họp như thế này, có thể là trong đám cưới của lão đại không a?"
Mọi người nghe vậy, lập tức cũng nhất loạt hưng phấn, tranh nhau truy vấn Lạc Thủy Thanh Hoằng. Lạc Thủy Thanh Hoằng anh chỉ cười mà không nói, nghiêng đầu nheo mắt nhìn nàng, mọi người cũng thức thời dời đổi mục tiêu,quay lại chuẩn bị chất vấn ai đó chứ không phải Đại Thần.
Nàng đành trong lòng rủa thầm cái tên Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn kia, rồi quyết định tiếp tục giả trang thành Mona Lysa với bọn họ.
"Con cá này rất ngon miệng a, tôm chiên chấm mù tạt cũng thực xốp giòn, ân, thịt bò hầm thực nhừ, ăn nhiều ăn nhiều một chút, trăm ngàn lần đừng bỏ phí, lão đại thanh tóan đó a!"
"..."
Ăn cơm xong, Quan Công chợt nghĩ ra ý kiến ăn chơi mới, cười tủm tỉm đề nghị: "hay chúng ta đặt phòng hát karaoke nha?"
Mọi người sợ hãi: "Quan ca, ngươi sẽ không phải là muốn mượn cơ hội trả thù chứ?Nhưng chỉ có lão đại có tội với ngươi thôi a, chúng ta hoàn toàn vô tội!"
Quan Công vỗ ngực cam đoan, cùng lắm thì lão tử không chạm vào micro!
Nàng nghi hoặc khó hiểu, vậy hắn còn muốn thu xếp cho mọi ngưòi đi hát karaoke làm gì?
Lúc bọn họ vào thuê phòng, cả đoàn hung hổ kéo vào, người dành microphone kẻ dành chọn bài hát.
Nàng cảm thấy sau khi no say thì hơi buồn ngủ bèn ôm gối nhỏ lui vào một góc trên sô pha khoanh chân định chợp mắt, Lạc Thủy Thanh Hoằng cởi áo khoác của anh khoác trên người nàng rồi ý tứ dùng điều khiển chỉnh nhiệt độ ấm lên một chút.
Nhân viên phục vụ gõ cửa mang trái cây vào,trên tay còn cầm cả ba chai rượu , mọi người đều ra vẻ ngạc nhiên vì không ai có ý định tiếp tục uống. Thì nhân viên phục vụ đã chỉ vào người order là Quan Công nhà ta.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Quan Công rất thẳng lưng khẳng khái trả lời vô cùng hợp tình hợp lý.
"Chỉ nói khi ăn cơm không được uống rượu, lại cũng không có nghe nói khi ca hát không được uống rượu, lão tử lần này không tính là bôi ước nha!"
Mọi người bừng tỉnh ngộ, Nàng cũng len lén dựng thẳng ngón giữa, Thật là! Hắn đúng là còn học được cả chuyện lợi dụng sơ hở?
Kết quả, lànhóm lão gia bọn họ vừa thấy được uống rượu, lập tức giống như ô tô được thêm dầu, máy móc được lên dây cót , tinh thần chấn hưng, ca ca hát hát rất hứng khởi, không quan tâm là baì gì, miễn là nhạc lên là cứ thế nghêu ngao rống lên.
Nàng nữa nắm nữa ngồi một bên nghe bọn họ gào thét, một bên nhâm nhi cắn hạt dưa cái miệng nhỏ nhắn cứ chóp chép, cảm thấy thực dễ chịu a.
Đến khi microphone rơi vào tay Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn, nàngcảm thấy không được dễ chịu lắm , mà chính xác phải nói là cơ hồ là ủ rũ héo uá, bởi vì hắn rất nhập tâm cất cái giọng đi một đường nhạc đi mộ nẻo kia lên hát bài 《có chết đều phải yêu , quả nhiên muốn mọi người chúng ta chết a!
Tư Mật Đạt nghe không tới hai câu, liền nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài; Lạc Thủy Thanh Hoằng dùng tay áo của anh che đầu nàng, lại vui vẻ nhét hai quả chery vào lỗ tai mình; Mặt Ngoài Mạn thất tha thất thểu, run run tay?!
Càng không tưởng, Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn càng hátlại càng kích tình, nhắm mắt say mê hát!
Tiểu Nấm không thể chịu được nữa bèn thô lỗ một tay đoạt lấy microphone.
Bài hát kết thúc trong cưỡng ép, chỉ có Quan Công kia rất kích động vỗ tay khen ngợi: "Không sai không sai! Rất có phong độ của lão tử năm đó!"
Mọi người đều á khẩu không nói gì.
Khi bài hát kế tiếp Thiên Hạ, nhạc dạo vừa nổi lên, Quan Công liền cướp microphone trong tay Tiểu Nấm, mọi người thấy thế, đều lục đục đứng dậy chạy trốn.
Quan Công vội vàng xua tay: "Đừng sợ đừng sợ, lão tử không hát, lão tử chỉ là muốn nói vài câu với mọi người mà thôi."
Mọi người nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, đều có cái loại cảm giác như vừa được sống sót sau tai nạn.
Quan Vông đứng trang nghiêm trước mặt mọi người, phối hợp với bối cảnh âm nhạc, kích tình mênh mông phát biểu diễn thuyết.
"Các huynh đệ , chúng ta là nhờ qua trò chơi này mới quen biết nhau, hôm nay có thể ở cùng một chỗ ca hát uống rượu, thì phải là kiếp trước chắc đã tu luyện nên duyên phận! Tuy nói trò chơi này chỉ là ảo, nhưng tình cảm bạn bè của chúng ta là chân thật! Cho dù về sau chúng ta có không chơi trò chơi này nữa, thì tình nghĩa hôm nay cũng không nên đoạn, chúng ta ở trò chơi đã là huynh đệ, thì ra khỏi trò chơi cũng vẫn là huynh đệ! Các ngươi cảm thấy lão tử nói có đúng không?"
Mọi người đều cảm động sôi trào , hưởng ứng: "Thật rất đúng a!"
Quan Công nhếch miệng cười: "Đúng vậy? Tốt lắm, chúng ta đến làm một ly đi!"
Mọi người ẩm bãi, Quan Công kêu Tiếu Tiêu mở bài 《 thiên hạ 》 một lần nữa, mọi người đều phải lần lượt hát một câu, đến phiên ai mà không hát được, sẽ bị phạt rượu.
Rồi sau đó, microphone được mọi người chuyền tay. Chờ đến khi rơi vào tay nàng, thì nàng nhất thời không thể nghĩ ra câu kế tiếp. Kết quả là, nàng cũng không khó xử người khác miễn cưỡng chính mình, rõ ràng sảng khoái trực tiếp uống rượu ...
GM, không phải là nàng không muốn hát, mà thật sự là ngay lúc ấy không thể nghĩ ra được câu hát có ý nghĩa!
Đến lượt Lạc Thủy Thanh Hoằng vừa lúc là câu cuối cùng, khi ấy anh quay mặt nhìn nàng, chậm rãi rõ ràng, thâm tình chân thành hát câu "Chỉ vì nàng,ta ngồi yên thiên hạ", mọi người bỗng dưng ồn ào, nháo nhào bình luận.
Nàng lại không cảm thấy một chút cảm động nào, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi…
Lạc Thủy Thanh Hoằng hát xong, mọi người vẫn tìm hết lý do này đến lý do khác thuyết phục anh hát tiếp. Nàng vốn tưởng rằng anh sẽ hát lại bài hát anh đã từng hát qua trên công cụ YY kia, không ngờ anh lại quyết định hát bài《 cho anh mượn em cả đời 》.
Giai điệu mở đầu chậm rãi vang lên, hình ảnh trên MTV bắt đầu chuyển động, dần dần hiển hiện ra đoạn tự bạch …
"Anh muốn cho em biết, trên thế giới này, có một người, luôn vĩnh viễn chờ đợi em, vô luận đến khi nào, vô luận em ở nơi nào..."
Lòng nàng khẽ chấn động, lén nhìn trộm Lạc Thủy Thanh Hoằng, thấy anh không nhìn qua bên này, liền lặng lẽ cầm chai bia khẽ lùi vào sâu trong sô pha, im lặng nghe anh hát, yên lặng uống rượu.
Giọng Lạc Thủy Thanh Hoằng vẫn như trước kia, sạch sẽ trong suốt, giống như tiếng nước chảy tí tách, lững lờ tiến vào trong lòng nàng, lời hát từ miệng anh tựa hồ cũng phiến động tình nhân.
"Cho anh mượn em khi còn sống, em có chịu không? Cho dù có một ngày, anh không thể động đậy . Anh vẫn muốn tựa vào bên cạnh em, kể cho em biết anh yêu em say đắm không thay đổi, cho đến khi anh không thể nói được nữa, em cũng không nghe thấy được nữa..."
Khi bài hát gần hết anh vừa lặp lại câu điệp khúc kia vừa kín đáo đưa ánh mắt nhìn nàng:"Cho anh mượn em khi còn sống, em có chịu không ", mà trong lòng nàng cũng một lần lại một lần nữa trả lời … Được.