Vô Sắc Công Tử

Chương 33



Chiến trận Bắc Hoang phát động vào đầu mùa thu. Phótướng quân của Đại quân Anh Triêu quốc Bắc phạt lần này là Anh Cảnh Phong.

Năm ngoái, mặc dù Anh Cảnh Phong một mình xuất cung,nhưng thân phận Nhị hoàng tử của hắn vẫn được giữ bí mật, chỉ có trọng thầntrong triều biết. Hai vị hoàng tử của Chiêu Hòa đế đều là kỳ tài ngút trời. Lầnnày phong Anh Cảnh Phong làm Phó tướng quân, một là vì hắn quả thực có tài thaolược; hai là vì hy vọng thân phận của hắn có thể ủng hộ sĩ khí.

Thần Châu Đại Anh Triêu quốc và Oa Khoát quốc, binhlực hai bên đều rất mạnh, giằng co với nhau đã lâu vẫn bất phân thắng bại.Không ngờ, tại thời điểm quan trọng, Anh Cảnh Phong lại đột nhiên làm phản, trởthành Tướng quân Oa Khoát quốc.

Tư Không Hạnh kể lại sự tình xong, đôi mắt Vân TrầmNhã lóe lên hàn quang "Làm phản? Hắn viện lý do gì?"

Tư Không Hạnh ngẩn người, sau một lúc lâu không trảlời được.

Vân Trầm Nhã nhếch đuôi lông mày lên "Ôi"một tiếng "Lý do của hắn, không phải là vì ta chứ?"

Nói đến cũng lạ, Cảnh Hiên, Cảnh Phong trước đây cùngở chung hai năm trong cung, ngoài mặt, một người cao ngạo ít lời, một người ônnhuận hiền hoà, tính tình đều không dễ gây tranh chấp. Nhưng mỗi khi hai ngườisáp lại gần nhau, ba ngày một cuộc ầm ĩ nhỏ, năm ngày một cuộc ầm ĩ to.

Anh Cảnh Hiên một bụng quanh co lắc léo, quỷ kế đađoan. Dù Cảnh Phong thông minh trăm bề, làm thế nào cũng không đấu lại vị ca cahơn hắn chỉ nửa tuổi này, mỗi khi bị trêu tức, hắn đều tuyên bố từ nay về sausẽ tranh giành giang sơn thiên hạ này với Cảnh Hiên.

Lúc đó tiểu Cảnh Hiên vô cùng vui vẻ, nói: "Cóbản lĩnh thì tranh đi a, ngồi mát ăn bát vàng còn sợ bị mất mặt. Ngươi nói xem,đến lúc đó ngươi dựa vào cái gì mà tranh với ta?" Anh Cảnh Phong gửi tặnglại hắn bốn chữ làm quà đáp lễ - bất chấp thủ đoạn.

Thật ra tranh cãi như thế chỉ là vì tiểu hài tử nổinóng nói quàng xiên, không thể cho là thật. Nhưng bị cung nữ thái giám nghethấy, lọt vào tai thần tử quan lại thích ngồi lê đôi mách trong triều, lạiphỏng đoán thành chuyện hai người tranh đoạt trong tương lai.

Mà lần này Anh Cảnh Phong chính là dùng đến lý do đó.

Tư Không Hạnh nói: "Quả thật như Đại hoàng tử suyđoán, Nhị hoàng tử tuyên bố ra ngoài là muốn tranh ngôi vị hoàng đế với Đạihoàng tử. Nhưng vì hắn thế đơn lực bạc, cho nên muốn mượn quân lực của Oa Khoátquốc. Những lời này là hắn đột nhiên tuyên bố tại vùng biên giới giữa Thần ChâuĐại Anh Triêu quốc và Bắc Hoang."

Vân vĩ lang nghe được cười nói: "Lý do này khôngtệ, có thể khiến tầng lớp quý tộc của Oa Khoát quốc tin tưởng hắn."

Tư Không Hạnh thấy thế, cũng không nhịn nổi khuyênbảo: "Xin Đại hoàng tử thứ cho thuộc hạ đã nhiều lời, nếu đây là kế tráđịch của Nhị hoàng tử thì không nói làm gì, nhưng nếu quả thật hắn muốn đối phóvới Đại hoàng tử..."

"Sẽ không." Vân Trầm Nhã nói như trảm đinhtiệt thiết "Nếu hắn muốn cùng ta tranh thiên hạ, sẽ đường đường chínhchính mà tranh. Loại biện pháp thấp kém này, hắn sẽ không làm."

Vẻ mặt Tư Không Hạnh vẫn lo lắng, dường như không tin.

Vân vĩ lang lại trở về chỗ cũ, thêm một câu:"Loại biện pháp hạ cấp này, chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra. Nếu không saotrước đây khi còn nhỏ ầm ĩ nhiều như vậy, cũng không có cách nào thắnghắn."

Tư Không Hạnh nhất thời nhìn Lang chủ tử của hắn đầykhâm phục.

Nhưng mà lúc này, Vân Trầm Nhã lại thu hồi vẻ mặt trêuchọc, nhíu mày lại nói: "Cảnh Phong làm việc mặc dù hơi bị kích động,nhưng không bao giờ mất lý trí. Lần này được ăn cả ngã về không, tất là vì tìnhhuống đột biến. Còn nữa..."

Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tư Không Hạnh:"Trước khi Trương đại nhân lên đường đến Nam Tuấn quốc, có từng dặn dò quacái gì không?"

Tư Không Hạnh nghe hỏi như vậy, không khỏi giật mình.

Trương đại nhân là Thừa tướng Trương Tam Hợp, trước đóhắn chỉ là một người tầm thường áo vải, vì gặp dịp may mới chứng tỏ tài năng,được phong làm Thừa tướng. Trương Tam Hợp hiểu biết không nhiều, đối với huynhđệ Cảnh Hiên, Cảnh Phong có ân dạy dỗ. Vì Cảnh Phong trong cung tứ cố vô thân,Trương Tam Hợp xem hắn như con thân sinh của mình, tìm mọi cách chăm sóc bảobọc hắn.

Tư Không Hạnh biết Trương đại nhân thiên vị đối vớiCảnh Phong, thế nên, tuy Trương Tam Hợp có gửi lời nhắn với Vân Trầm Nhã, nhưnghắn cũng chưa nói lại.

Nhưng hôm nay khi Vân Trầm Nhã đã lên tiếng hỏi, hắnlại không thể giấu giếm được .

Vân vĩ lang thấy ánh mắt Tư Không Hạnh lóe lên, tronggiây lát sa sầm nét mặt: "Nhắn cái gì, nói!"

Tư Không Hạnh do dự một lát, nói: "Trương đạinhân thỉnh... thỉnh Đại hoàng tử nhanh chóng giải quyết sự việc rồi về Vĩnhkinh cứu Nhị hoàng tử...nếu không, nếu không..."

"Cứu Phong nhi?!" Vân Trầm Nhã ngẩn ra, độtnhiên đứng dậy khỏi ghế "Nói rõ ràng xem!"

"Trương đại nhân nói, lần này binh lực không địchlại Oa Khoát quốc, Nhị hoàng tử lần này dùng hiểm chiêu để kéo dài thời gian,nếu có thể đợi được viện quân thì mới chống đỡ nổi, nếu không đợi được việnquân..."

"Sao có thể không đợi được viện quân?! Mạc Thiệuvà Mạc Tử Khiêm đều là phế nhân cả rồi hay sao?!" Vân Trầm Nhã giận tímmặt.

Nhưng vừa nói xong, bỗng dưng người hắn cứng đờ"Hay là... phụ tử Mạc gia có vấn đề?"

Tư Không Hạnh nói: "Trương đại nhân chỉ là hoàinghi, vẫn chưa... vẫn chưa kết luận."

"Những lời này..." Vân Trầm Nhã xoa xoa tháidương, bình tĩnh hỏi "Những lời này tại sao lại không nói với ta sớmhơn."

Tư Không Hạnh không nói gì.

Vân Trầm Nhã cười lạnh hai tiếng: "Là vì ngươi lolắng nếu gác lại mọi chuyện ở đây mà quay về Vĩnh kinh, đến lúc đó Anh CảnhPhong hắn thật sự làm phản, không những sẽ mất đi giang sơn, mà còn mất đi tánhmạng nữa. Có phải không?"

Tư Không Hạnh cắn chặt răng, nói thẳng: "Thuộc hạđi theo Đại hoàng tử đã lâu, không thể không nhận ra dù ngoài mặt Đại hoàng tửđối với Nhị hoàng tử không hợp, nhưng trong lòng lại vô cùng nhường nhịn, nuôngchìu. Thuộc hạ biết lần này Nhị hoàng tử gặp chuyện không may, Đại hoàng tử tấtsẽ cứu giúp. Nhưng nếu như đây là âm mưu, cái giá mà Đại hoàng tử sẽ phải trảthật sự quá lớn!"

Nếu là ngày thường, Tư Không Hạnh nghi ngờ Anh CảnhPhong như vậy, nhất định sắc mặt Vân vĩ lang sẽ không hòa nhã. Nhưng hôm nayhắn vừa nói hết lời, Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi lâu, chỉ nở nụ cười.

Hắn bước tới trước cửa sổ, ngẩng đầu lên. Trăng trêntrời chỉ qua vài bữa nữa sẽ tròn. Tuy hắn là Đại hoàng tử, được mọi người vâyquanh như chúng tinh củng nguyệt, nhưng lễ Trung thu, hắn chỉ chân chính hưởngthụ qua được một lần. Khi đó còn rất nhỏ tuổi, ban ngày lúc luận võ, Cảnh Phonglỡ tay đả thương hắn. Đêm đến, tiểu Cảnh Phong mang đến hai bầu rượu ủ hoa quế,ngượng ngùng mời hắn uống. Năm ấy, hai huynh đệ dưới đêm trăng rằm, tâm sự vớinhau không ít, uống đến say mèm. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn say rượu,cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thật sự vui sướng.

"Phụ hoàng gánh vác giang sơn, mọi việc đều lấyxã tắc làm trọng. Phong nhi... vào lúc này, nếu ta không cứu hắn, sẽ không cóai có thể cứu hắn." Thật lâu sau, Vân Trầm Nhã nói, gương mặt tuyệt thếkhẽ cười nhẹ.

"Không bàn đến chuyện ngôi vị hoàng đế đã cóngười khác đảm nhận. Gần đây ta nghĩ, sống trên đời này đâu chỉ có bao nhiêu đóý nghĩa, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn đánh mất đi ý nghĩa nguyên thủynhất của cuộc sống, như vậy rất khó coi."

"Đại công tử..."

Vân Trầm Nhã cười nói: "Ta là người thích nhàntản, được sống tự do vui vẻ không bị ràng buộc là tốt lắm rồi, không thích gánhvác quá nhiều trách nhiệm. Nhưng giang sơn này là trách nhiệm chung của ta vàPhong nhi, hắn vì bảo vệ giang sơn mà vào sinh ra tử, ta lại có thể nào khôngđếm xỉa đến." Yết hầu giật giật, Vân Trầm Nhã thấp giọng nói "ChuyệnLiên Binh phù kết thúc đi thôi..."

Tư Không Hạnh trong lòng nặng nề hẳn đi. Hắn ngẩng đầunhìn một bên gương mặt của Vân Trầm Nhã, thần sắc hắn vẫn vân đạm phong khinhnhư trước, nhưng lại tịch mịch lạnh lẽo đến tận xương. Tư Không Hạnh nói:"Đại công tử đừng quá lo lắng."

Vân Trầm Nhã cười nói: "Sao ngươi biết ta lolắng?"

"Đại công tử... rất ít khi nói những lời từ tậnđáy lòng."

Vân Trầm Nhã lúc này mới ngẩn cả người. Gió đêm thổiđến làm tóc hắn bay phất phơ, đôi mắt hắn mơ màng. "Ừ, có chút lolắng." Hắn nói "Lo cho tiểu nha đầu ngốc kia..."

"Thật sợ, thật sợ có lỗi với nàng..." Hắnngẩng đầu lên, hít vào một hơi "Chưa từng sợ như vậy..."

Thư Đường gom hết tiền để dành nào giờ ra, lại phá lệxin cha thêm mười lượng bạc. Ngày hôm sau, nàng mua một tấm gấm rất đẹp, màutrắng nguyệt bạch rất thanh nhã đặc biệt, nói muốn tự tay may cho Vân quan nhânmột bộ y phục, kèm theo với mớ đồ cưới mà cha nàng chuẩn bị tặng cho hắn.

Hai ba ngày sau, Thư Tam Dịch sà lại gần xem tấm gấmkia, chậc chậc khen ngợi hết lời, nói nữ nhi lão thiệt là hào phóng, ngay cảcha con lão nào giờ cũng chưa bao giờ được mặc qua y phục tốt như thế này.

Thư Đường thẹn thùng cười hắc hắc: "Lần sau nhấtđịnh sẽ mua cho phụ thân bộ y phục tốt nhất."

Thư Tam Dịch trêu chọc nàng nói nữ nhi gả ra ngoài nhưbát nước hắt đi.

Thư Đường lại xấu hổ, nhìn sắc trời tối dần, cảm thấythời gian trôi qua thật lâu, nói: "Không biết giờ này Vân quan nhân rasao!"

Hôm nay là đêm trước đêm Trung thu, ngày mười bốntháng Tám.

Vân vĩ lang nhàn nhã dạo đến trước cửa phòng của ĐườngNgọc, thấy cửa mở rộng, bèn dùng quạt gõ gõ lên cửa, nói: "Chuẩn bị xongchưa?"

Đường Ngọc vốn ngồi quay lưng lại với hắn, nghe hắnnói, bèn đứng dậy quay đầu lại: "Ừ, giờ Mùi ngày mai, Thanh Hươnguyển." Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại hỏi, "Muốn dẫn Phương Diệc Phi đếnđó, rốt cuộc có mục đích gì?"

Vân Trầm Nhã cười: "Ngươi đoán thử xem?"

Đường Ngọc im lặng không nói.

Vân vĩ lang trêu chọc nhếch môi lên, nhìn hắn một hồirồi xoay người bỏ đi.

Cùng Phương Diệc Phi lớn lên từ nhỏ, đến lúc này, lạiphải đối đầu với nhau gay gắt như vậy, Đường Ngọc cười khổ, thở dài, đang muốnngồi xuống, bỗng ngoài phòng có tiếng gió xẹt qua, một vật đen thùi bay thẳngvào phòng.

"Ngày mai dùng cái này!" Không biết từ khinào, Tư Không Hạnh đã xuất hiện trước cửa phòng.

Vật đen thùi mới vừa rồi kia là một cặp song kiếm, doTư Không Hạnh từ ngoài phòng ném vào. Kiếm vào trong tay, tâm tư Đường Ngọccàng trĩu nặng hơn.

"Đại công tử có mấy câu muốn nhắn vớingươi." Tư Không Hạnh đứng thẳng tắp trước cửa phòng "Bản lĩnh chânthật của ngươi vốn là bậc kiếm thủ bẩm sinh chuyên dùng song kiếm."

Đường Ngọc giật bắn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:"Hắn biết sao?!"

"Người của Đường gia, Phương gia, vốn là cây tođón gió, ai lại không có cách riêng để tự bảo vệ mình. Phương gia giỏi về dịchdung, tinh thông ám khí. Phụ mẫu ngươi vốn muốn truyền lại gia nghiệp chongươi, vì ngươi từ nhỏ đã sở trường sử dụng song kiếm, song kiếm vào tay, Đườnggia hầu như vô địch thiên hạ. Chỉ vì tính tình ngươi không thích tranh đoạt vớiai, không những đem cơ nghiệp tặng cho đại ca của mình, mà ngày thường còn làmra vẻ chỉ thích cung tiễn. Ngươi ngày thường giấu tài, cũng chỉ là chuyện bìnhthường thôi." Tư Không Hạnh nhìn thẳng vào mắt hắn, đem những lời Vân TrầmNhã nói truyền đạt lại không sai một chữ.

"..." Đường Ngọc do dự "Đây là hắn épta trở mặt với Diệc Phi."

"Đệ tử con nhà thế gia muốn có chỗ đứng, thứ nhấtphải có công phu bản lĩnh, thứ nhì phải có đầu óc. Đầu óc sai đi một chút,không nguyện sử dụng công phu thì sau này làm sao mà bảo vệ Đường gia?" TưKhông Hạnh nói "Đại công tử hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ, ngày mai hắn cũngsẽ đến Thanh Hương uyển. Thành bại đúng sai chỉ dựa vào lúc này mà thôi."

Cùng trong đêm đó, trên con phố yên tĩnh, tại lầu bacủa Phi Nhứ lâu, người trong bộ y phục bằng vải bố nặn ra một nụ cười chánchường: "Bọn họ quả thực liên kết với nhau sao?"

Nguyễn Phượng nói: "Mà ngươi phải cẩn thận mộtchút, Anh Cảnh Hiên rất khó đối phó, huống hồ phía sau hắn có tiểu thế tử, hắnlại còn liên kết với Đường gia nữa."

"Sợ gì chứ? Cho dù hắn có cướp được Liên Binh phùđi chăng nữa cũng không biết cách sử dụng, đến lúc đó hắn chỉ còn có nước đếncầu ta." Người trong bộ y phục bằng vải bố lại cười rộ lên "Viết mộttấm thiệp gửi đến Thu phủ. Tình hình náo nhiệt như vầy, chẳng phải xuống tay từchỗ Thu Đa Hỉ là hay nhất hay sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv