Vô Sắc Công Tử

Chương 16



Vân vĩ lang xưa nay không kiêng kỵ điều gì cả. Từ sánggiao đấu một hồi xong, hắn tóm lấy Đường Ngọc rời khỏi khách điếm Thư gia, haicanh giờ sau, lại đi dạo dọc theo bờ hồ U Hà ở phía Đông Kinh Hoa thành.

Bờ hồ U Hà là một trong những danh lam thắng cảnh củaKinh Hoa thành, điển cố về nơi này không ít, rất là nổi tiếng. Có điều là, Vânvĩ lang hoặc chỉ vào một khối đá trong hồ, hoặc chỉ vào một cành liễu rũ, hỏiqua loa Đường Ngọc về những điển tích ngày xưa. Nếu Đường Ngọc đáp không được,hắn liền bày ra bộ mặt thất vọng, ánh mắt xa xăm tiếc nuối nhìn Đường Ngọc mộthồi, sau đó giũ giũ vạt áo bào, tiếp tục ngắm cảnh.

Cứ như thế, Đường Ngọc còn chưa tìm ra trong hồ lô củahắn có thuốc gì, đã bị hắn làm cho không thể chịu nổi.

Dạo bước ngắm cảnh đã đời xong, Vân vĩ lang mới dẫnĐường Ngọc hồi phủ. Không ngờ, vừa bước vào cửa phủ, lại không thấy Măng TâyCải Trắng hồ hởi chạy ra mừng như mọi khi, hạ nhân giải thích: "Thư cônương đến đây, đã ngồi ở đại sảnh đợi công tử hai canh giờ rồi."

Vân Trầm Nhã nghe xong, đuôi lông mày nhếch lên, cặpmắt xoay tròn không ngớt. Điệu bộ này bị Đường Ngọc đứng kế bên nhìn thấy hết.Đường Ngọc đang ở hang hổ, đành phải nén lửa giận, nói với Vân vĩ lang:"Ta thương lượng chuyện này với ngươi. Ngươi muốn trêu chọc ai cũng được,nhưng tiểu Đường là một cô nương thật thà, nếu ngươi có chuyện gì bất mãn đốivới nàng, cứ trút hết lên người của ta là được rồi."

Vân vĩ lang nghe xong những lời này, chỉ liếc hắn mộtcái, cười hì hì hai tiếng rồi rảo bước đi về phía tiền sảnh.

Đường Ngọc không hiểu ra sao đành sững sờ đứng tạichỗ. Hạ nhân, nha hoàn nào vô tình đi ngang qua thấy hắn, đều lộ ra nụ cười quỷdị. Đường Ngọc buồn bực vô cùng, nhớ lại trên đường đến Vân phủ, thỉnh thoảngngười qua đường cũng cười như vậy với hắn. Qua một lát sau, Tư Không Hạnh đếndẫn Đường Ngọc đi về một tòa viện phía sau, những thị vệ ở đây nhìn hắn, ai nấykhóe miệng đều co rút lại. Đường Ngọc khó hiểu hỏi lý do. Tư Không Hạnh nhẫnnhịn một hồi, cuối cùng chịu hết nổi lẳng lặng đưa hắn ra cái ao sau hậu viện.

Đường nhị thiếu gia nhìn xuống nước trong ao, lấp lánhphản chiếu bóng hình mình dưới ao, chỉ thấy trên búi tóc của hắn, một trái mộtphải là hai đóa hoa xinh đẹp được cắm gọn gàng, lộ ra gương mặt hắn tựa phùdung, không khác gì mấy vị tiểu quan đoạn tụ.

Sấm sét lưng trời, bỗng nhiên Đường Ngọc hiểu ra vìsao Vân Trầm Nhã dẫn hắn đi dạo bên ngoài cả ngày trời hôm nay.

Vân Trầm Nhã đến gần tiền sảnh, quả nhiên thấy Thưtiểu Đường đang ngồi xổm đùa với hai con chó ngao nhỏ trong sảnh. Nàng vẫn cònmặc bộ trang phục vải thô sáng nay, vạt áo dính chút bùn sình từ cuộc đấu.

Vân vĩ lang nhìn nàng, không khỏi cười cười, nâng tayra hiệu cho hạ nhân lui xuống hết, kéo vạt áo, quỳ một gối xuống bên cạnh nàng,thản nhiên nói: "Hai con chó ngao này giá trị xa xỉ, tính tình cao ngạo,không biết vì sao vừa gặp ngươi lại thân thiết như thế."

Thư Đường biết Vân Trầm Nhã đã trở lại. Nghe hắn nóixong, miệng nàng tự giác nở ra một nụ cười vui vẻ ấm áp: "Ta nghĩ chắc làvì trên người ta có mùi chó."

"Hả?" Vân Trầm Nhã khó hiểu.

Thư Đường ngẩng đầu, ngượng ngùng đưa mắt nhìn hắn,giây lát sau mới nói: "Vân quan nhân, ta nói với ngươi chuyện này, ngươiđừng giận ta."

Vân Trầm Nhã gật gật đầu.

Thư Đường cúi đầu xuống, im lặng xoa xoa đầu con chóngao nhỏ, một hồi mới nói: "Trước đây trong nhà ta cũng có nuôi hai conchó nhỏ, nhưng cách đây hai năm bọn chúng đã qua đời rồi. Một con tên là MăngTây, một con tên là Cải Trắng. Ta biết Vân quan nhân là người phong nhã, khôngthích cái tên quê mùa này, nhưng cha ta nói với ta, tên càng thô tục càng dễnuôi. Ngày đó ta đến đây, thấy hai con chó này, không biết tại sao lại nhớ tớiMăng Tây Cải Trắng trong nhà hồi xưa, cho nên mới đặt tên cho bọn chúng nhưvậy."

Thư Đường nói tới đây, ngừng một chút, qua một lát saumới nói tiếp, thanh âm có chút nghèn nghẹn: "Hai con chó của ta trước kiabộ dạng khó coi, nhưng từ khi ta được bảy tuổi đã nuôi bọn chúng. Chúng nó theota tám năm, sau già quá răng đều rụng hết, đi đường còn lắc lư, nhưng vẫn ngàyngày theo sau ta."

Lúc Măng Tây Cải Trắng qua đời là một mùa hè oi bức,cũng không có dấu hiệu báo trước nào, chỉ nằm ngay tại hậu viện chói chang màchợp mắt. Một con nhắm mắt lại trước, qua một lát sau con kia đang nằm canh cửamột mình cũng nhắm mắt lại. Thư Đường nghĩ bọn chúng chỉ ngủ trưa, đến gọichúng nó dậy, nhưng chúng nó không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thư Đường nói: "Lúc đó cha ta cũng đã khuyên nhủan ủi ta rất lâu, nói sinh ly tử biệt là chuyện thường tình. Lúc đầu ta nghekhông hiểu, ngày ngày ngẩn người, một thời gian khá lâu sau mới thôngsuốt."

Khi Thư Đường kể lại, đầu vẫn gục xuống. Thật ra câuchuyện cũ này đối với Vân Trầm Nhã mà nói, cũng không có gì đáng cảm động. Từnhỏ hắn đã quen nhìn chuyện sinh ly tử biệt, không những chỉ là thú vật mà cònlà con người.

Nhưng không biết vì sao, nghe Thư Đường nói như vậy,tâm tính lạnh bạc trời sinh của hắn lại sinh ra một tia cảm động.

Nốt ruồi nơi khóe mắt của Thư Đường lòe lòe lấp lánh,ánh sáng ngoài sảnh mờ mịt như tuyết. Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi, mới nói:"Không sao, mọi việc đều có mệnh số riêng của nó. Có thể làm bạn với nhauđã là duyên phận, có thể làm bạn hơn tám năm, lại càng là một duyên phận hiếmthấy."

Vân Trầm Nhã thấy nàng vẫn buồn bã, chuyển đề tài câuchuyện, hỏi: "Ngươi đến tìm ta, là vì muốn thăm Măng Tây Cải Trắng?"

Thư Đường nghe được lời này mới nhớ lại việc chính,giơ tay vỗ trán một cái, đứng dậy mò mẫm tìm kiếm gì đó ở thắt lưng một hồi.

Vân Trầm Nhã cũng đứng dậy theo nàng, thấy nàng ngồilâu tê chân, nhịn không được đỡ nàng đứng lên.

Thư Đường lấy ra một chiếc bùa bình an đưa cho Vân vĩlang, nói: "Hôm trước Vân quan nhân bảo ta đi cầu bùa bình an, ta giởhoàng lịch ra xem. Hoàng lịch nói hôm qua mới là ngày khai quang tốt, nên ta đãđi từ hôm qua."

Vân Trầm Nhã nhìn bùa bình an kia, nhất thời không kịpphản ứng.

Thư Đường thấy hắn không nhận, lại lấy ra trong tay áomột cái hầu bao nhỏ, bỏ bùa bình an vào trong đó, đưa lại cho hắn. Lúc này VânTrầm Nhã mới lúng ta lúng túng cầm lấy, xoay xoay chiếc hầu bao trong tay, thấycách may vụng về thô ráp, cười hỏi: "Ngươi tự làm sao?"

Thư Đường gãi đầu, cười có chút thẹn thùng.

Vân Trầm Nhã trầm mặc cất hầu bao đi, lại hỏi:"Hôm nay sao ở lại khách điếm?"

Thư Đường nói: "Lúc trước khi cha ta còn làm thầybói, kẻ thù nhiều, nên thường thường cũng phải dịch dung. Mấy ngày nay ta thấyda mặt Thang Quy có chút kỳ lạ. Hơn nữa mỗi khi Vân quan nhân trở về, đều phảihỏi một chút chuyện của hắn. Mấy ngày trước bộ dáng Vân quan nhân như có tâmsự, ta đoán chắc là vì hắn, sau ngươi lại đặc biệt bảo ta đi cầu phúc để ta rờikhỏi nơi đây, ta biết có lẽ là vì hôm nay Thang Quy có động tĩnh gì đó. Trongnhà chỉ một mình ta biết võ công, nên ta tìm cách khiến phụ thân bọn họ rờikhỏi, còn bản thân mình thì ở lại trong nhà."

Vân vĩ lang nghe được những lời này, không khỏi cóchút sững sờ. Qua một lát, hắn nửa đùa nửa thật hỏi: "Tin tưởng ta như vậysao?"

"Ừ, lần đầu tiên gặp Vân quan nhân trên đường,không hiểu sao ta đã cảm thấy rất tin tưởng ngươi rồi." Khi nói câu này,nàng lại gục đầu xuống, sau đó có chút tức giận: "Ta thật không ngờ ThangQuy lại là Đường Ngọc."

Thư tiểu Đường ở lại Vân phủ nửa ngày, mãi đến khihoàng hôn, nàng mới vội vàng quay về. Vân Trầm Nhã đưa nàng đến cửa phủ, đợithân ảnh nàng biến mất nơi góc đường, lúc này mới vẫy tay gọi Tư Không Hạnh ra,thản nhiên phân phó nói: "Bên khách điếm Thư gia ra sao rồi?"

Tư Không Hạnh nói: "Rút đi hơn phân nửa, chỉ đểlại bốn người ngày đêm thay phiên nhau canh gác."

Vân vĩ lang trầm ngâm nửa khắc, nói: "Thêm bốnngười nữa đi". Một hồi sau, hắn lạihỏi "Còn tình hình chiến sự ở Bắc Hoang thì sao?"

Được bài học lần trước, kỳ này Tư Không Hạnh không dámđề cập gì đến Nhị hoàng tử, chỉ bẩm báo chi tiết "Oa Khoát quốc chỉnh đốnquân ngũ xuất phát, triều đình cũng phái binh mã ngăn chặn, nhưng quân số khôngthể nhiều bằng Oa Khoát quốc. Mặt khác, trong triều, Mạc đại tướng quân, Mạcthiếu tướng quân còn quân vụ trong người, không thể phân thân bận tâm về chiếnsự Bắc Hoang. Thân phận của Cảnh Phong nhị hoàng tử, trong triều ngoại trừ tiềnThừa tướng ra, ít ai biết được. Thuộc hạ phỏng đoán, nếu chiến sự phát sinh,tiền Thừa tướng nhất định sẽ tiến cử hiền tài là Nhị hoàng tử làm thống soáiđại quân. Nhưng..."

"Nói tiếp."

"Nhưng theo thám tử báo lại, Nhị hoàng tử dườngnhư, dường như đã có thê tử ở Bắc Hoang."

"Thê tử?" Nghe được lời ấy, đôi đồng tử củaVân Trầm Nhã nhíu lại, lúc này mới bỗng dưng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tư KhôngHạnh. Trầm ngâm giây lát, đột nhiên hắn cong môi cười "Cũng tốt, theo tínhtình của hắn, khó có ai mà chịu nổi hắn."

Vân Trầm Nhã lại tập trung tinh thần vào chiến sựphương bắc của Anh Triêu quốc, nói: "Phía bắc binh lực không đủ, ngươiphái người điều tra thêm đi, xem trong hai vị tướng quân Mạc gia, một ngườiđóng quân ven kênh đào, một người đóng quân ở biên thành phía tây, binh độingười nào có thể tiến đến hỗ trợ nhanh nhất."

Tư Không Hạnh nghe vậy, còn muốn nói gì đó. Nhưng Vânvĩ lang chỉ thản nhiên quay đầu lại liếc hắn một cái, thế là hắn đành nuốt hếtnhững lời tâm huyết đầy bụng xuống. Lúc này Vân Trầm Nhã mới hỏi về tình huốngcủa Đường Ngọc, tiện đà phe phẩy cây quạt đi dạo nơi hậu viện.

Tư Không Hạnh đứng tại chỗ, thầm cảm thấy vô cùng hoangmang. Vân vĩ lang xưa nay rất bí hiểm, phong cách hành sự tàn nhẫn quả quyết.Nhưng hắn đối với huynh đệ của mình hết sức bao che khuyết điểm.

Nói đến cũng lạ, hai huynh đệ ban đầu cùng ở trongcung, thường xuyên xảy ra chiến tranh lạnh, quan hệ cũng không tốt lắm. Sau khiNhị hoàng tử rời cung, mặc dù Vân vĩ lang tiêu dao tự tại như cũ, nhưng lạikhông chấp nhận được người khác nói nửa câu không phải về đệ đệ của hắn.

Thật ra cũng không phải Tư Không Hạnh nghĩ không thôngsuốt. Chuyện này nói đến cũng rất đơn giản, chưa kể tình cảm huynh đệ bọn họsâu như biển, Anh Cảnh Phong ở Bắc Hoang tính tình vô cùng cao ngạo, mà AnhCảnh Hiên ở Nam Tuấn quốc tính tình thâm sâu khó lường, những năm gần đây haingười bọn họ tránh không khỏi phải lẻ loi cô độc một mình. Hai huynh đệ từ nhỏđã tranh cãi nhau ồn ào, ầm ĩ, quen ở chung với nhau. Hơn nữa, với cá tính củaAnh Cảnh Hiên, nếu có thể khiến cho hắn muốn ở bên cạnh một ai đó, chỉ sợ làngười này trong lòng hắn đóng vai trò không nhỏ.

Anh Triêu Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên, tuy lãnh đạmnhẫn tâm, nhưng còn chưa đến mức máu lạnh.

Lúc này, Đường Ngọc đang thiệt thòi nằm phơi nắng trênchiếc ghế ở hậu viện. Bên trong Vân phủ đều ẩn chứa sát thủ, hắn có muốn bỏtrốn cũng vô vọng, chỉ đành đến đâu hay đến đó.

Xa xa nhìn thấy Vân vĩ lang đi tới, Đường Ngọc phẫn nộđứng dậy, nhấc chân đạp cái ghế mây, xoay người trở về phòng. Thật ra võ nghệVân vĩ lang có thể đăng phong tạo cực, toàn dựa vào thân pháp nhanh như quỷ mịcủa hắn. Cho nên, Đường Ngọc xoay người, chân trước chân sau vừa bước vàophòng, đã thấy Vân vĩ lang ngồi ở trước bàn, đúng lúc châm một tách trà chohắn.

"Đến đây, ngồi đi, ngồi đi." Vân vĩ lang giơtay tiếp đón, điệu bộ như đang vẫy tay ngoắc chó lại.

Đường Ngọc ăn nhờ ở đậu, người lùn giọng thấp, tuykhông được tự nhiên, nhưng một lát sau cũng bước qua đến ngồi trước bàn. Saukhi ngồi xuống, hắn ngông nghênh kiêu ngạo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nămđó ba nhà bọn ta lập minh ước, thay phiên nhau bảo quản Liên Binh phù, mỗi nhàmột năm. Nhưng ta cũng không có gạt ngươi, Liên Binh phù kia, năm năm trước tađã không còn nhìn thấy nữa. Giờ ngươi có hỏi ta, ta cũng không thể trảlời."

Vân vĩ lang nghe xong những lời này, nói: "Saukhi biết dưới lớp mặt nạ của Thang Quy là ngươi mà không phải Phương Diệc Phi,ta đã biết Liên Binh phù này rốt cuộc nằm trong tay ai rồi." Hắn cười tủmtỉm đẩy tách trà đến trước mặt Đường Ngọc, lại nói: "Ta hỏi ngươi mộtchuyện khác."

"Chuyện gì?"

Vân vĩ lang khép lại cây quạt, gõ gõ trên bàn, hỏi:"Ngươi và tiểu nha đầu ngốc nghếch nhà họ Thư kia có quan hệ gì?"

Đường Ngọc nghe xong lời này, giật mình ngẩn cả người.Qua một lúc lâu, hắn thầm nghĩ bản thân mình tốt xấu gì cũng là một nam tử hánđại trượng phu, dám làm dám chịu, thế là ưỡn ngực, đường đường chính chính nói:"Nàng là thê tử ta đã chọn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv