Vô Sắc Công Tử

Chương 11



Vân vĩ lang rảnh rỗi dạo bước đến nơi chôn hạt đào sauhậu viện. Trong vườn hoa, khắp bốn bề đều xanh tươi um tùm những hoa hoa cỏ cỏ,chỉ có nắm đất nơi bị xếp đá cuội xung quanh là không một ngọn cỏ. Trông giốngnhư một ni cô đang lẫn lộn trong đám cô nương hoa lệ sặc sỡ, thật vô cùng chóimắt.

Vân Trầm Nhã thấy tình trạng như vậy, cũng không giậnkhông cười, vân đạm phong khinh. Măng Tây Cải Trắng ngày ngày đi theo Lang chủtử đến thăm chỗ này, căm giận hướng về phía hạt đào kia rít gào. Nhưng rít gàohết bảy, tám ngày, cũng không bào ra được nửa điểm động tĩnh, bọn chúng cũngđâm ra uể oải.

Hôm nay, lão quản gia đem mấy con gà con mà Thư tiểuĐường tặng vài ngày trước đó ra thả vào lồng sắt. Vân vĩ lang đang đứng ở hậuviện xem gà, xem Măng Tây Cải Trắng cắn nhau, chợt có một người từ tiền việnvội vàng đi tới, thần sắc nghiêm túc, từ xa đã gọi lớn: "Đại côngtử."

Trong Vân phủ, ngoại trừ Tư Không Hạnh, các hạ nhânkhác đều do quốc vương Nam Tuấn quốc ban cho Vân vĩ lang. Thấy Tư Không Hạnh ravẻ như có chuyện quan trọng, Vân Trầm Nhã hai mắt hơi hơi nhắm lại, giơ tayphất lên cho đám hạ nhân chung quanh lui xuống.

Quả không ngoài dự đoán, hôm nay Tư Không Hạnh đến, đólà bởi vì đã tìm được tung tích của Đường nhị thiếu gia Đường Ngọc.

Nam Tuấn quốc không thể lớn bằng Anh Triêu quốc, mặcdù quyền lực Vân Trầm Nhã hùng mạnh cỡ nào, nhưng đây không phải là đất củahắn, làm chuyện mờ ám sợ bị người ta dòm ngó, hoàn cảnh có chút hạn chế, khôngthể so bằng Phương Diệc Phi và Đường Ngọc như rắn trong hang ra vào tự nhiên.Lần này, hắn mất khoảng năm tháng mới tra ra được tung tích của Đường Ngọc,phải cẩn thận không được lộ ra sai sót sơ hở nào.

Cho nên khi Tư Không Hạnh hỏi hắn khi nào muốn bố trínhân mã xuất phát, Vân Trầm Nhã chỉ phất phất áo choàng, nhẹ giọng nói:"Ta tự mình đi."

Đầu tiên là Tư Không Hạnh sửng sốt, một lát sau nghĩnghĩ, mới có thể lý giải được. Cũng không phải là hắn không tin vào năng lựccủa đám người mà Nam Tuấn vương đưa xuống hỗ trợ, mà bởi vì chuyện này rất quantrọng, không thể làm qua loa.

Tư Không Hạnh lĩnh mệnh, đang muốn lui xuống đi phânphó sắp xếp, nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác, ngừng tại chỗ, do dự không dámmở miệng.

Vân Trầm Nhã thấy điệu bộ này của hắn, cũng không vộihỏi. Thật ra trong lòng hắn đại khái hiểu được Tư Không Hạnh đang suy nghĩ chuyệngì, chỉ là chuyện tình hiện nay trở nên quá nghiêm trọng, ngoài tầm tay với củabọn họ.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tư Không Hạnh lại nói:"Đại, đại công tử... Oa Khoát quốc ở phương Bắc những ngày gần đây đangchỉnh đốn quân đội, ý đồ muốn vượt qua vùng Bắc Hoang, xâm nhập Đại Anh Triêucủa chúng ta."

Đôi mắt Vân Trầm Nhã sầm lại, không trả lời.

Đại Anh Triêu nằm ở vị trí trung tâm của Thần Châu địalục (Trung Quốc),diện tích lãnh thổ rộng lớn, phía bắc có Oa Khoát quốc, phía nam có Nam Tuấnquốc. Lúc này Tư Không Hạnh đang đề cập là chuyện ở Bắc Hoang, còn bọn họ lạiđang ở Nam Tuấn quốc, cách xa đến vạn dặm.

Tư Không Hạnh lại chần chờ, khẽ cắn môi, nói:"Lần này, đúng lúc Anh Triêu đang binh lực hữu hạn, phía đông nổi lên phântranh, phía tây lại đang bị thiên tai mà náo loạn, chỉ sợ chiến sự Bắc Hoangrất khó giải quyết. Hơn nữa thuộc hạ những ngày gần đây thăm dò, Nhị côngtử...Nhị công tử sau khi tự rời cung, vân du tứ phương, nhưng năm ngoái hắn lạitrở về Bắc Hoang, nếu chiến sự Bắc Hoang bắt đầu..."

Nói tới đây, hắn bỗng ngưng một chút, lời tiếp theoquá mức mạo phạm, không phải là lời của một hạ nhân như hắn có thể tùy ý xenvào.

Vân Trầm Nhã liếc nhẹ hắn một cái, không chút để ý nàonói: "Mục đích chúng ta đến Nam Tuấn quốc này, ngươi còn nhớ rõkhông?"

Tư Không Hạnh ngừng một chút, nhíu mày lại nói:"Nhớ rõ. Vì tìm Phương Diệc Phi, Đường Ngọc, tra ra trong bọn họ ai làngười nắm Liên Binh phù."

Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, nói: "Có thế chứ.Ngươi lui ra đi."

Lời này vừa ra, Tư Không Hạnh càng nhíu chặt mày lại,sau một lúc lâu, hắn bướng bỉnh không động nửa bước. Vân Trầm Nhã không để ýtới hắn, xoay người gọi Măng Tây Cải Trắng, bước về phía tiền sảnh. Tư KhôngHạnh thấy thế, không khỏi sốt ruột, trong khoảnh khắc, hắn cũng không màng bản thânmình có vượt quá giới hạn hay không, thẳng thừng nói: "Đại hoàng tử, ngaylúc này, Anh Triêu trong có nội loạn, ngoài có chiến tranh. Nhưng mà thuộc hạnghĩ, những rối loạn này là vì bọn họ không hề e ngại. Sợ, chỉ sợ...chỉ sợ saulưng những rối loạn này là vì có người lộng quyền."

Cước bộ Vân Trầm Nhã đột nhiên ngưng lại một lát, bónglưng thon dài đứng xen giữa những tia sáng nhảy múa dưới tàng cây trong hậuviện trông vô cùng thâm sâu khó lường.

Tư Không Hạnh cắn răng lại nói: "Đại hoàng tử.Nhị hoàng tử rời cung nhiều năm như vậy, vì sao năm ngoái lại trở về Bắc Hoang,vì sao đúng lúc năm nay Bắc Hoang lại nổi lên chiến sự? Cũng không phải thuộchạ hoài nghi Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử giấu tài nhiều năm như vậy. Nếusau lưng những hỗn loạn này là hắn, nếu như hắn liên hợp loạn đảng trong triều,cấu kết cùng Oa Khoát quốc ở Bắc Hoang mưu đồ chuyện cơ mật, đánh vào Hoàngthành, như vậy ngôi vị hoàng đế vốn nên là của Đại hoàng tử, chỉ sợcũng..."

Lời còn chưa dứt, Tư Không Hạnh đột nhiên lui lại phíasau mấy bước.

Phía trước, Vân Trầm Nhã đã quay đầu lại, ánh mắt lạnhbuốt, sắc bén như đao như muốn chặt đứt đầu hắn. Tư Không Hạnh kinh ngạc nhìnchăm chú về phía trước, trong kinh ngạc có mang theo một chút hoảng sợ. Quanhthân Vân Trầm Nhã như tản ra hơi lạnh thấu xương. Hàn ý này, không những làmmột hộ vệ Cấm quân như hắn sợ hãi, ngay cả hai con chó ngao nhỏ thông hiểu ýngười cũng cuộn mình tại chỗ, không dám động nửa bước.

Tư Không Hạnh hiểu được, đây là Vân Trầm Nhã đang nổigiận. Năm ngoái ở Anh Triêu, lúc hắn còn chưa đi theo bên người Anh Cảnh Hiên,có nghe một lão thị vệ trong cung đã từng nói: "Nhị vị hoàng tử của ChiêuHòa đế đều là nhân trung chi long. Tuy tính tình Nhị hoàng tử xem có vẻ lạnhlùng, nhưng lại dễ hầu hạ. Đại hoàng tử lại không như thế, Đại hoàng tử AnhCảnh Hiên, ngày thường đối nhân xử thế vẻ mặt đều ôn hoà, rất ít khi tức giận.Nhưng một khi hắn nổi giận, sợ là nước trong hồ ngoài năm dặm cũng đều phảiđóng băng ba thước, đầu trên cổ khó mà giữ được."

Quả thật nói nước trong hồ ngoài năm dặm đóng băng thìhơi bị khoa trương, nhưng Anh Triêu Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên tuy bề ngoài nhuhòa mềm mỏng nhưng bên trong lại ngoan độc, lợi hại, tính tình âm trá khólường, cung nhân trong hoàng cung Anh Triêu quốc, ai nấy nghe qua đều biến sắc.

Không khí cứng ngắc, không ai dám nhúc nhích nửa bước.

Qua một lúc lâu sau, lại nghe Vân Trầm Nhã cười khảymột tiếng "Ngôi vị hoàng đế là cái thá gì!" Nói xong, đột nhiên hắncười nhẹ, mang theo hai con chó ngao nhỏ, ung dung nhàn nhã đi về phía tiềnsảnh.

Măng Tây Cải Trắng còn đang trong nỗi kinh hoàng nênbước chân nhỏ rón rén thật thà đi theo phía sau Lang chủ tử, không dám kêu lênmột tiếng.

Đợi Vân Trầm Nhã đi thật xa, Tư Không Hạnh mới dám thởdài xả cục khí nghẹn nơi ngực nãy giờ ra, xem như hắn đã hiểu được, về sauchuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế và những vấn đề chiến sự có liên quan đếnâm mưu của Nhị hoàng tử hay không, hắn quyết không thể lại lắm miệng một lờinào nữa.

Tung tích của Đường Ngọc được tìm ra tại một tòa tràlâu ngoại ô Kinh Hoa thành. Lại nói tiếp, tòa trà lâu này tên gọi là"Thiên Cơ lâu", là một chốn tiêu khiển thập phần nổi danh. Hàng nămđến mùa xuân, mùa hè, chưởng quỹ của Trà lâu này sẽ đi các nơi mời về hai, bagánh hát. Mỗi tháng gánh hát đều diễn mười vở, mỗi vở đều liên tục, cốt truyệnđều có liên quan đến nhau, quần chúng xem vở đầu, muốn biết diễn tiến và kếtcục, tất nhiên phải xem thêm vở thứ hai, vở thứ ba. Cứ như thế mà việc làm ănbuôn bán của Trà lâu cũng đi lên theo.

Tư Không Hạnh nghiền ngẫm, Đường Ngọc chọn trà lâu làmnơi ẩn thân, chính là vì nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chắc là vì hắnbiết Vân Trầm Nhã quỷ kế đa đoan, chạy xa chi bằng trốn khéo.

Đêm nay gặp đúng ngày có vở diễn ở trà lâu, trongngoài đều đông đúc tấp nập, bọn đào kép còn chưa ra, hai tầng lầu của Trà lâuđã chật ních quần chúng đến ngồi xem. Vân Trầm Nhã ngồi trong một gian phòngriêng trên lầu hai, phe phẩy quạt xem mọi người dưới lầu. Tư Không Hạnh đứngbên cạnh hắn, đem bố trí trong trà lâu thuật lại cho hắn nghe.

Thật ra nếu chỉ là bắt một mình Đường Ngọc, Tư KhôngHạnh đủ sức tự mình ứng phó. Nhưng vì Đường gia thanh thế to lớn, không chắctrong lâu này không có người của Đường Ngọc yểm trợ.

Giây lát sau, vở diễn bắt đầu. Trà lâu tắt hết nến đi.Dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy dưới lầu có một gã sai vặt bưng trà bưng hạt dưaxuyên qua đám khán giả dưới lầu. Tư Không Hạnh ngưng mắt, đến bên cạnh Vân TrầmNhã, cúi đầu nói: "Là hắn!"

Nhưng Vân Trầm Nhã làm như không nghe thấy, vẻ mặtthích ý nhìn vở diễn đến hồi tình chàng ý thiếp trên sân khấu, ý cười nơi khóemiệng càng sâu. Tư Không Hạnh thấy thế, cũng không cần phải nhiều lời nữa. Hắnđến cạnh cửa sổ, thấy gã sai vặt kia đang chuyển người qua một góc hướng tâytrong trà lâu, liền vung tay lên phát ra ám hiệu.

Đột nhiên trong lâu vô thanh vô tức xuất hiện vài tênhắc y nhân, đều đánh về phía tây trà lâu. Gã sai vặt kia cũng rất khôn khéo,gặp tình huống này, cuống quít khom người xuống trốn dưới bàn. Trong lâu ánhsáng quá mờ, gã sai vặt người lại lùn như vậy, nhất thời liền mất tung tích.

Tư Không Hạnh nhìn không chuyển mắt. Đúng lúc này,trong lâu lại xuất hiện một đám hắc y nhân khác, có lẽ là người của Đường Ngọc.Hai đám hắc y nhân không muốn kinh động mọi người nên cũng không ra tay độngthủ. Nhưng đợi Tư Không Hạnh chạy đến góc hướng tây đã thấy chỉ còn lại cái giỏtrúc trống không, làm gì còn thân ảnh của gã sai vặt nữa.

Hắc y nhân thấy thế, vội giơ tay lên thủ thế làm ámhiệu với Tư Không Hạnh, ý bảo hắn xem bên cửa sổ chỗ lầu hai. Tư Không Hạnhcũng chấn động, thầm than một tiếng: "Không tốt, khoan đã!" Rồi xoayngười nói với Vân Trầm Nhã "Đại công tử, Đường Ngọc kia..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy bênchiếc bàn vuông trống rỗng, cửa sổ sát đường mở rộng, mà Vân Trầm Nhã chẳngbiết đã đi đâu.

Tư Không Hạnh thân ảnh nhoáng lên, vội vàng theo sátcửa sổ nhảy xuống bên đường tính đuổi theo. Nhưng hắn đi còn chưa được haibước, liền bị vài tên hắc y nhân ngăn lại. Tư Không Hạnh mặc dù võ nghệ caocường, nhưng nếu muốn đấu với hơn mười người, cũng tốn chút công phu. Hắn lạisợ để gã sai vặt kia trốn mất nên vô cùng sốt ruột. May mà lúc này, hắc y nhânngười của hắn cũng đã theo ra từ trong lâu.

Hai phe mặc dù đều mặc hắc y, nhưng đậm nhạt khácnhau, dễ dàng phân rõ địch ta. Người đi đường đều tản ra, hai phe hắc y nhânđánh nhau một trận thắng bại khó phân, cuối cùng Tư Không Hạnh cũng thoát vòngvây, vội vàng phi thân ra phía đầu đường đuổi theo.

Nhưng đuổi theo còn chưa được hai bước, đã thấy phíatrước có hai thân ảnh một trước một sau đi tới. Chăm chú nhìn lên, thì ra làVân Trầm Nhã và gã sai vặt kia. Vân vĩ lang ấn cây quạt sau lưng gã sai vặt, vẻmặt gã sai vặt kinh hoàng, thở cũng không dám thở mạnh, bước về phía trước.

Tư Không Hạnh vội vàng tiến ra đón. Vì làm việc bấtlợi, còn phải nhờ Vân vĩ lang ra tay bổ khuyết sai lầm cho hắn, nên thần sắchắn vô cùng xấu hổ, chỉ chắp tay thưa: "Đại công tử."

Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, cũng không so đo cùnghắn, chỉ nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này? Người này không phải là ĐườngNgọc?"

Tư Không Hạnh nghe vậy, cũng giật mình ngẩng đầu lên.Lại thấy Vân Trầm Nhã xốc khăn trùm đầu của gã sai vặt lên, lộ ra một gương mặtxa lạ. Lại nhìn bàn tay hắn, ngón tay đầy vết chai dày cộm, rõ ràng là một caothủ về ám khí, trong khi Đường Ngọc luyện võ chỉ sử dụng kiếm hoặc cung, cũngkhông hề sử ám khí gì cả.

Gã sai vặt này rốt cuộc cũng không phải là một tênkiên cường, thấy mình bị bắt, liền liên tục cầu xin tha thứ, nói hắn là doĐường nhị thiếu gia phái tới trà lâu để yểm trợ, trong Kinh Hoa thành này, ẩnmình trà trộn như hắn cũng có hơn mười người nữa, lại cầu Vân Trầm Nhã tha chohắn một mạng.

Vân vĩ lang không quan tâm đến hắn, chỉ lặng lẽ trầmngâm. Qua một lát sau, đám hắc y nhân người của Tư Không Hạnh đuổi tới, thấyVân Trầm Nhã đã bắt được gã sai vặt, chỉ hai mặt nhìn nhau.

Tư Không Hạnh ho khan một tiếng, hỏi: "Đại côngtử, kế tiếp chúng ta làm gì?"

Lời này vừa ra, gã sai vặt nọ vẻ mặt bối rối nhìn vềphía Vân Trầm Nhã. Không ngờ lại thấy Vân vĩ lang nở nụ cười. Hắn giơ cây quạtlên, gõ gõ lên vai gã sai vặt: "Ám khí của ngươi không tệ, khinh công cũngkhông tệ. Giờ ta buông ngươi ra, bằng vào công phu của ngươi, muốn trốn thoátcũng không phải là không có khả năng."

Những lời này nói ra ai nấy đều còn chưa kịp hiểu rõ,chỉ thấy gã sai vặt kia, thần sắc kinh hãi, tung người lên muốn chạy trốn.Không ngờ Vân Trầm Nhã đã nhanh chóng lắc mình rượt theo. Giữa không trung cóhai thân ảnh như quỷ mị hoa lên trong ánh nắng, thanh âm leng keng vang dội.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng hét thảm, gã sai vặtđã ôm tay trái ngã xuống đất, nơi cổ tay máu tươi chảy ròng ròng. Tư Không Hạnhtập trung nhìn vào, đúng là xương cổ tay hắn đã bị đánh gãy. Công phu ám khítrên tay của người này sợ rằng phải phế bỏ.

Vân Trầm Nhã cầm thanh trủy thủ trong tay liệng xuốngđất, hướng về phía bọn hắc y nhân ra lệnh: "Mang hắn về."

Tư Không Hạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thanh trủythủ. Thanh trủy thủ kia tất nhiên là vật tùy thân của hắn. Mới vừa rồi chẳngqua chỉ trong tích tắc, ấy vậy mà Vân Trầm Nhã đã đoạt thanh trủy thủ tùy thâncủa hắn, lại tung người đánh gãy xương tay của gã sai vặt. Công phu nhưvậy...cho dù là thống lĩnh cấm quân cũng không dám so sánh.

Tư Không Hạnh đang thất thần, đã thấy Vân Trầm Nhã gọihắn: "Ngươi đi theo ta một lát."

Hai người lẳng lặng không nói gì đi đến góc phố. Mớivừa rồi một trận hỗn loạn xảy ra, trên đường sớm đã không còn bóng người. Quamột lát sau, Vân Trầm Nhã đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy, gã sai vặt mớivừa rồi là loại người nào?"

Tư Không Hạnh sửng sốt, thành thành thật thật đáp:"Chuyện này...phải thẩm vấn qua mới biết."

Vân Trầm Nhã cười một tiếng: "Người này ra chiêuâm độc, tất là người kín miệng? Đợi ngươi thẩm vấn xong cũng đã muộn rồi."

Câu nói của hắn mang ý tứ khác, Tư Không Hạnh nghiềnngẫm, không khỏi trả lời: "Ý của Đại công tử là, gã sai vặt mới vừa rồikia là cố ý làm ra điệu bộ bối rối, mà hắn nói trong Kinh Hoa thành, còn có hơnmười người dịch dung trà trộn làm tai mắt, cũng là cố ý nói cho chúng ta biết?"

"Không sai." Vân Trầm Nhã đứng lại, nâng mắtnhìn về phía vầng trăng nơi chân trời. Ánh trăng đổ xuống, tia sáng nhu hòachiếu lên khuôn mặt tuyệt thế của hắn, nhưng hắn lại nở một nụ cười như xua tanánh sáng này đi, chỉ còn lại vài phần hung ác nham hiểm, "Trong chuyện nàycó gian trá, chỉ sợ Thang Quy ở ngõ nhỏ Đường Hoa cũng có vấn đề."

Ngừng lại một chút, Vân Trầm Nhã đột nhiên nhẹ giọngnói: "Ba ngày sau, bất cứ dùng thủ đoạn gì cũng phải bắt được tên ThangQuy. Bắt sống không được thì mang xác hắn đến đây."

Tuy Tư Không Hạnh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghenhững lời này, hắn vẫn không khỏi thối lui nửa bước. Thang Quy nay ở khách điếmThư gia, mà trong con hẻm nhỏ Đường Hoa cũng đã sớm có người canh gác. Nếu muốnbắt Thang Quy, khó tránh khỏi một trường ác đấu, liên lụy những người vô tội bịthương vong. Mà Vân Trầm Nhã nói không từ thủ đoạn nào, rõ ràng là đã nổi lênsát tâm.

Sát tâm này, không phải chỉ đối với một người, mà làđối với tất cả mọi người ngăn cản phía trước hắn, bao gồm cả...già trẻ trongkhách điếm Thư gia.

Lúc này, Vân Trầm Nhã thẳng lưng mà đứng. Tư KhôngHạnh nhìn không được vẻ mặt của hắn. Ánh trăng lạnh lùng tỏa xuống, làm thânảnh của Vân Trầm Nhã như lạnh bạc hơn. Tư Không Hạnh biết chiến sự ở Anh Triêuđã nổi lên, Vân Trầm Nhã vội vàng muốn về nước, thời gian gấp gáp. Nhưng vì thếmà hại cha con nhà họ Thư, quả thật có chút tàn nhẫn.

Hắn trầm ngâm một lát, chỉ đáp: "Thuộc hạ lĩnhmệnh."

Nhưng thật lâu sau vẫn không nghe thấy Vân Trầm Nhãhồi âm.

Vân Trầm Nhã cứ như vậy đứng yên không nhúc nhích dướiánh trăng, không nói lời nào, không thở dài, vẫn đứng, mãi cho đến khi bầu trờiphía Đông trắng bạch, góc áo đẫm sương bị ánh nắng chiếu vào lấp lánh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv