Từ khi Hứa Thiếu Phong bị chuyển đến Phòng Hiệp thương Chính trị thành phố, Lâm Như cảm thấy bản thân mình không được coi trọng như trước nữa.
Trước đây cô là phu nhân của Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, trước mặt người khác luôn thấy hãnh diện, luôn cảm nhận được sự kính trọng của người khác dành cho mình, nhưng bây giờ đã khác, cô chỉ làvợcủa một ông chủ nhiệm quèn mà thôi, cấp bậc vẫn là cấp bậc, có quyền lực hay không có quyền lực vẫn là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, không chỉ có bản thân mình mới cảm thấy điều đó, mà ánh mắt của người khác đối với mình cũng thể hiện rõ điều đó.
Cũng kể từ khi bị chuyển sang Phòng Hiệp thương Chính trị thành phố, mỗi khi hết giờ làm, Hứa Thiếu Phong đều về nhà rất đúng giờ chứ không hề la cà tạt chỗ này chỗ khác. Trước đây, Lâm Như không thấy Hứa Thiếu Phong động đến việc nhà bao giờ, bây giờ thỉnh thoảng cô lại thấy ông vào bếp, điều đó khiến cô không thấy vui mà ngược lại còn rất đau lòng. Lâm Như bất giác thấy hận Trần Tư Tư, nếu như không phải cô ta quyến rũ Hứa Thiếu Phong thì ông ấy cũng không đến nỗi phải chịu kết cục này. Hứa Thiếu Phong năm nay mới 45 tuổi, là độ tuổi phong độ nhất của cánh đàn ông, là giai đoạn làm việc tốt nhất, không ngờ chỉ vì một người đàn bà đã khiến cho thành quả mấy mươi năm ông ấy vất vả phấn đấu đổ sông đổ bể. Có những lúc, nhìn dáng vẻ phiền muộn của ông ấy, cô cũng muốn an ủi: “Thôi, bỏ đi! Hãy vui vẻ lên một chút, đời người cũng chỉ được mấy chục năm, hà tất phải khổ như thế? Làm việc ở Phòng Hiệp thương Chính trị cũng có cái hay của nó, tự do tự tại, cũng chẳng phải chịu bất cứ điều thị phi nào, lại có thời gian bồi dưỡng thân thể, chỉ cần có sức khỏe, việc gì cũng làm được”.
Hứa Thiếu Phong miễn cưỡng cười với Lâm Như: “Ừ, trước đây luôn phải bận bịu, suốt ngày phải lo lắng đơn vị mình quản lý bị xảy ra chuyện, về đến nhà rồi vẫn phải lo việc cơquan, nếu cứ tiếp tục như thế tôi e sức khỏe sẽ bị suy sụp nhanh chóng. Bây giờ thì tốt rồi, công việc cũng không nhiều lắm, được thư giãn tinh thần rồi”.
Lâm Như biết những lời mà Thiếu Phong đang nói ra không đúng với suy nghĩ trong lòng ông, nhưng cũng đành vậy, vì đó đều là hậu quả do ông gây ra, nếu ông biết tính toán một chút thì hôm nay đâu đến nỗi phải hối hận như thế này? So với những việc mà ông ấy đã gây ra, có thể giữ được chức vụ như thế này đã là may lắm rồi. Cô cũng không muốn phàn nàn trước mặt ông ấy nữa.
Một thứ bảy nữa lại tới, mỗi buổi sáng thứ bảy, Đào Nhiên đều gọi điện thoại đến rủ cô đi tập yoga. Từ khi Lâm Như và Tư Tư xảy ra chuyện, cô luôn lấy hết lý do này đến lý do khác để từ chối Đào Nhiên. Mãi đến khi bức thư nặc danh đó xuất hiện, cô lập tức chủ động gọi điện cho cô ấy nói muốn cùng cô ấy đi tập, cô muốn mượn Đào Nhiên để chứng minh cho mọi người biết,quanhệ giữa cô và Trần Tư Tư rất tốt đẹp, họ vẫn thân thiết như ngày nào. Đương nhiên, Trần Tư Tư cũng phối hợp với cô rất ăn ý, khi đối mặt với Đào Nhiên, Tư Tư một tiếng chị Lâm, hai tiếng chị Lâm, cô cũng tỏ ra rất thân thiết. Cô biết, cô và Tư Tư đang diễn trò, cô và cô ta cùng vì một người đàn ông mà diễn kịch. Vở kịch mà hai người đàn bà đang diễn còn chưa đến hồi kết thúc, thì diễn viên nam chính đã phải xuống đài, vì vậy bọn họ cũng không nhất thiết phải diễn tiếp nữa. Từ khi Hứa Thiếu Phong bị giáng chức, Lâm Như cũng ở nhà, thôi không đi tập yoga nữa.
Sáng thứ bảy hôm đó, Lâm Như vừa dọn nhà, vừa nghĩ làm thế nào để đối phó với Đào Nhiên đây. Gần đến 11 giờ rồi mà vẫn không thấy Đào Nhiên gọi điện đến, cô tự cười với bản thân liệu có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không, cô ấy nói không chừng đã bận việc khác rồi, mình cứ ngồi đấy mà nghĩ cách ứng phó, đúng là buồn cười thật. Nghĩ như vậy, cô liền xách làn ra chợ mua rau. Cô định tìm xem ở chợ có cái đuôi lợn nào ngon ngon không mua một cái về hầm canh, mời cả Hồ Tiểu Dương đến cùng ăn cho vui. Hồ Tiểu Dương cũng biết việc bức thư nặc danh, cũng biết cả việc hứa Thiếu Phong bị bãi chức Cục trưởng. Sau khi biết chuyện, Hồ Tiểu Dương lập tức muốn đi tìm tay bảo vệ, Lâm Như phải lôi cô ấy lại nói: “Đừng nghĩ gió to là sẽ mưa, có chuyện gì từ từ giải quyết, vội gì chứ? Bây giờ chuyện vừa mới lắng xuống, cô đi điều tra ngay như vậy, đừng nói là có thể điều tra ra cái gì, không biết chừng còn gây phiền phức thêm, hãy đợi thêm một thời gian nữa, khi mọi việc hoàn toàn lắng xuống, mọi người không chú ý nữa lúc đó điều tra cũng chưa muộn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Cái tên bảo vệ đó cũng thật thất đức, đã nhận tiền của chị em mình rồi, thế mà vẫn không buông tha cho anh rể, hắn ta liệu có còn là một thằng đàn ông nữa không?”
Lâm Như đáp: “Tên bảo vệ đó mặc dù đáng ghét, nhưng rốt cục hắn cũng chỉ là con tốt, kẻ đứng nấp đằng sau mới thực sự là tên đáng ghét”.
Hồ Tiểu Dương: “Chị, kẻ đó có thể là ai được chứ? Chắc chị biết hắn phải không?”
Lâm Như đương nhiên biết kẻ muốn lật đổ Hứa Thiếu Phong là người nào, ngoài Trương Minh Hoa ra thì không còn người thứ hai. Tuy nhiên, cô không muốn nói cho Hồ Tiểu Dương nghe, bèn nói một cách qua loa: “Bây giờ đoán cũng chẳng có tác dụng, đợi tôi điều tra rõ ràng xong sẽ biết được kẻ đó là ai. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu chỉ biết hận người khác thì cũng chẳng ích gì, nếu như ông ấy không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì đâu đến nỗi bị kẻ khác bắt thóp sau lưng”.
Vừa nghĩ đến đó, Lâm Như bất chợt nhìn thấy dáng vẻ u sầu ảo não của Hứa Thiếu Phong, trong lòng cô thật sự chịu không nổi. Chồng giỏi thìvợvinh, chồng cô thành ra nông nỗi này, làm một ngườivợcô làm sao có thể vui vẻ được? Cô cảm thấy bản thân bỗng nhiên già đi rất nhiều, tâm trạng cũng buồn phiền rất nhiều.
Cô đang đi trên đường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe ở phía sau, lúc quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe màu đen đỗ ngay bên cạnh rồi. Đào Nhiên từ trên xe bước xuống, có vẻ hơi ngại ngùng chào hỏi cô: “Chị Lâm, chị đi đâu vậy?”.
Cô đáp: “Tôi đi chợ mua rau, cô từ đâu tới vậy?”. Đang nói chuyện, bỗng cô nhìn thấy Phùng Hải Lan bước ra khỏi xe từ phía cửa bên kia, liền giả vờ nói chuyện cùng Đào Nhiên, tránh ánh mắt của bà ấy.
Đào Nhiên nói: “Chị Hải Lan gọi em đi leo núi, chúng em cũng vừa từ trên núi về”.
Phùng Hải Lan ra vẻ ho lên một cái đánh tiếng sau đó mới nói: “Là chị Lâm đấy à, chị đi mua rau?”
Lâm Như lúc này mới quay mặt về phía Hải Lan nói: “Hải Lan đi leo núi về rồi đấy à”.
Phùng Hải Lan đáp: “Vâng ạ, em thích ra ngoài vận động, nghe nói chị Lâm đang tập yoga, sao hôm nay không đi?”
Lâm Như bỗng thấy tức lên tận cổ, không ngờ kẻ tiểu nhân được ân xong lại như thế, bình thường gặp nhau, cô cũng giúp đỡ cô ta nhiều chuyện, không ngờ cô ta vừa được làm phu nhân Cục trưởng đã vênh vênh váo váo, nói toàn lời cay nghiệt chọc gậy bánh xe, cảm giác giống như đang bị cô ta đâm từng nhát dao vào ruột vậy. Cô quay sang nhìn về phía Đào Nhiên, thấy cô ấy đang bối rối xấu hổ giống như một con rồng biến sắc vậy. Mấy hôm trước Đào Nhiên vẫn còn nhiệt tình đi theo phục vụ cô hôm nay đã chạy sang phía Phùng Hải Lan rồi, đúng là lòng người khó đoán, cô nhếch mép cười: “Đào Nhiên đưa cô đi leo núi nên tôi không đi tập yoga nữa, leo núi dù sao vẫn tốt hơn, giảm cân cũng rất nhanh, tôi thấy cô dạo này có dáng hơn trước rồi đấy, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có thân hình đẹp”.
Phùng Hải Lan không vừa, đáp lại: “Chị Lâm, tôi có tập luyện thế nào cũng không xinh đẹp bằng chị, cứ ngơi tập một chút là lại béo lên ngay, chị xem như thế thì còn cách gì chứ?”
Lâm Như đáp: “Nếu thực sự như thế thì chẳng còn cách nào cả, cứ để nó tự phát triển thôi. Thôi, không nói chuyện với các cô nữa, các cô đi đi, tôi cũng phải đi chợ rồi”. Nói xong quay đầu lại, vừa bước đi vừa giơ tay vẫy mà không quay đầu lại.
Cô đi rồi nhưng vẫn nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Đào Nhiên: “Chị Lâm, tạm biệt!”
Quay đầu lại, thấy cô ấy đã lên xe rồi, Phùng Hải Lan cũng đang vào xe.
Sau khi nghe thấy tiếng động cơ xe chạy phía sau, trong lòng Lâm Như mới thấm thía phiền muộn. Cô bỗng nhớ về khoảng thời gian ba tháng trước đây, cũng tại nơi này, cô ngồi trên xe của Đào Nhiên, cũng nhìn thấy Phùng Hải Lan đang đi chợ mua rau, Đào Nhiên có hỏi cô một câu, có cần dừng xe chào bà ấy một câu không? Không ngờ ba tháng sau tình thế lại thay đổi ngược lại, hai bọn họ đi với nhau, đổi lại mình cô phải đi bộ. Đào Nhiên chắc chắn cũng hỏi Hải Lan một câu tương tự như trước đây cô ta đã hỏi cô, có cần xuống xe chào một câu? Hải Lan chắc chắn cũng đáp, dừng lại chào một chút cũng được. Phùng Hải Lan không những muốn lên mặt trước cô mà còn muốn khêu gợi những đau khổ trong lòng cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình chưa bao giờ làm gì quá đáng với cô ta, tại sao cô ta lại hận mình như thế? Lẽ nào mâu thuẫn giữa Hứa Thiếu Phong và Trương Minh Hoa đã khiến cô ta như vậy?
Con người tại sao lại biến đổi nhanh như thế chứ? Trước đây nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ chưa đến ba năm, thậm chí còn chưa đến ba tháng, đã có thể từ Hà Đông đến Hà Tây rồi. Qua tai vạ mà Hứa Thiếu Phong gặp phải lần này, cô cũng hiểu rõ thêm lòng dạ con người. Cô hạ quyết tâm bằng mọi giá phải khiến cho bọn tiểu nhân đó thấy hối hận vì những tổn thất mà bọn chúng đã gây ra cho chồng mình, cô phải tích cực hơn nữa kết thân với Vu Quyên Tú để nhờ chồng bà ấy giúp chồng cô một ngày nào đó sẽ lấy lại được hết những gì mà bọn chúng đã lấy mất khỏi tay chồng cô.