Ngày hôm đó, hiếm khi thấy được Lam Duê không phải ngồi trên chiếc xe lăn đáng ghét, ghé vào ban công ngắm nhìn cảnh vật cách đó không xa, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người, thế nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác uể oải.
Bởi vì Lăng Ngạo có chuyện cần phải xử lý, hôm nay không ở cùng với cô.
"Lam chủ!” Vân Trạch vội vã chạy tới, vẻ mặt điềm đạm thường thấy, lúc này lại mang nét nặng nề: “Lam chủ, lô quân hỏa mười lăm tỷ đô-la chúng ta mới vừa gửi đi hôm trước, bị bắt giữ ở vùng phụ cận quần đảo núi lửa Acores!”
Sự uể oải mới vừa nãy toàn bộ tan biến hết, từ từ xoay người, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, lúc này không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào, nụ cười nơi khóe miệng lại càng trở nên rực rỡ.
"Quần đảo núi lửa Acores? Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là một phần dưới quyền cai quản của Bồ Đào Nha!”
"Dạ! Nguyên nhân bị bắt giữ lần này, là bởi vì……một lượng lớn ma túy được tìm thấy bên trong lô quân hỏa!”
Chắp tay sau lưng, lấy được sự khẳng định, nụ cười trên mặt Lam Duê càng thêm xán lạn, màu sắc nơi đáy mắt lại càng trở nên thâm trầm khó đoán: “Rất tốt, rất tốt! Rốt cuộc cũng bắt đầu hành động rồi sao?”
Hết lần này đến lần khác đi khiêu chiến với cô, cô chưa hề tìm bọn chúng, ngược lại chính là bọn chúng tự mò tới cửa.
Đã muốn tìm cái chết, cô tự nhiên cũng không ngăn cản.
"Nghỉ ngơi một thời gian lâu như vậy rồi, xương cốt trên người cũng muốn mục đi, đã đến lúc cần phải hoạt động gân cốt một chút! Đi thôi, trở về!"
"Dạ!"
Lam Duê không trở về Las Vegas, mà đi đến Washington, sau khi bí mật gặp mặt một người, liền lập tức lên đường sang Anh Quốc.
Lúc này, tứ đại hộ pháp bên cạnh Lam Duê đã tề tựu đông đủ, sau quãng thời gian thái bình khá dài, sóng gió cũng bắt đầu nổi lên rồi.
Trên máy bay, Lam Duê nghe bọn họ báo cáo tình hình, từ đầu đến cuối sắc mặt không có chút biến hóa nào, tựa như đang nghe một chuyện chẳng có liên quan gì đến mình. Nếu không phải bọn họ hiểu quá rõ tính tình của cô, thật sự vẫn cho rằng cô không thèm để tâm.
Cũng chỉ có người bên cạnh cô mới hiểu rõ điều này, dáng vẻ cười nhạt như thế, không phải là không tức, mà là tức giận đến cực hạn, ngược lại trở nên bình tĩnh.
Lô quân hỏa lần trước có giá trị lớn như vậy đã bị hủy, mặc dù bọn họ đã sớm tính trước chuyện này. Nhưng nói thế nào đi nữa đó cũng là một sự sỉ nhục, không ngờ chuyện ấy mới xảy ra cách đây chưa tới một tháng, quân hỏa của nhà họ Lam lại bị cướp lần nữa, mà nguyên nhân lại là ma túy.
Muốn giăng bẫy cũng không cần bày trí như vậy chứ!
Từ trước đến nay, nhà họ Lam đối với ma túy luôn kiểm soát cực kì nghiêm ngặt, không nghĩ đến lần này lại nảy sinh vấn đề về nó.
Nếu như điều này được chứng thực, như vậy bấy lâu nay, nhà họ Lam thi hành sắc lệnh cấm buôn bán ma túy, quả thật chính là tư vả vào miệng mình. Chỉ e rằng, một khi nhà họ Lam gặp phải đả kích này, những kẻ khác có thể chớp thời cơ mà sấn tới.
Bất luận là thế nào, cái bẫy lần này mặc dù bố trí có chút buồn cười, lại hoàn toàn bắt bí đúng chỗ. Không cần phải ra sức làm khó dễ nhà họ Lam, mà là chờ chính miệng bọn họ giải thích. Tuy nhiên, giải thích há có dễ dàng? Giải thích hợp lý thì bị người ta kêu là ngụy biện, giải thích không tốt, vậy thì hoàn toàn làm thỏa mãn ý định của bọn chúng. Mặc kệ là như thế nào, chuyện lần này của nhà họ Lam quả là có chút khó giải quyết.
Nâng cằm ngắm nhìn áng mây trắng bên ngoài cửa sổ, mi mắt hé mở, hình như vừa nhớ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lại lạnh lùng tựa băng sương.
"Nhóm hàng này xuất phát từ địa phương nào, đi đến nơi nào?”
Cũng không quay đầu lại, đưa ra câu hỏi này, Vân Vũ trầm ổn nói: "Xuất phát từ Charleston, vận chuyển đến Senegal! Trước đó chưa từng phát sinh chuyện như vậy, nhưng không rõ vì sao lại để xảy ra bất trắc! Là do chúng ta quản lý không nghiêm!”
Lam Duê cũng không nghĩ sẽ có người cả gan làm càn bên dưới mi mắt của cô, chuyện này rõ ràng là có người bày binh bố trận, cố tình nhắm vào nhà họ Lam. Nếu như lần này xác thực nhà họ Lam có buôn bán ma túy mà nói, không chỉ bọn họ sẽ bị đả kích trực tiếp, mà ngay cả nhà họ Lăng cũng không thể tránh khỏi. Nhà họ Lăng cũng thi hành sắc lệnh tương tự, dĩ nhiên sẽ không thoát được sự hoài nghi từ những người khác. Hơn nữa mới vừa rồi còn tra ra được, quả thật thuộc hạ bên dưới có người buôn bán ma túy, mặc dù đã kịp thời xử lý, nhưng cũng khó bảo đảm cho chuyện lần này.
Quả là điều động binh lực, không những chặn được quân hạm của nhà họ Lam, còn nghi ngờ là có vận chuyển ma túy, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó mà tin được.
Tin rằng chuyến đi đến Anh Quốc lần này, sẽ phải cố tình không nghĩ đến thu hoạch. Cô rất muốn nhìn xem, những người đó tính toán định tội cô thế nào.
"Chuyện này xảy ra trong phạm vi quản lý của Bồ Đào Nha, sau khi xuống máy bay, anh tranh thủ đi điều tra một chút. Trong khoảng thời gian này, lão già William và thế lực đen kia có liên lạc gì không! Tôi muốn mau chóng lấy được đáp án!”
"Dạ!"
Lam Duê cũng không ngốc, ngồi chờ chết vốn không phải là tác phong của cô. Bá tước William, chờ cô đến xem xem, hắn ta sẽ lôi cố xuống ngựa thế nào!
Cũng không biết Lăng Ngạo hiện giờ ra sao, không chào mà đi, thật vẫn khiến cô cảm thấy áy náy đến tận bây giờ.
Mới vừa nghĩ đến Lăng Ngạo, điện thoại của Vân Trạch liền đổ chuông, chưa nói đến hai câu, liền điềm nhiên đưa điện thoại cho Lam Duê.
"Này!"
"Lam Duê, em ở đâu?"
Lăng Ngạo ngồi trên ghế sofa, sắc mặt đen sì sì như đít nồi. (=)))
Thử nghĩ xem, mỗi lần anh bất đắc dĩ phải đi ra cửa xử lý một số chuyện, lúc nào cũng dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, chính là để có nhiều thời gian chăm lo đến cô, nhưng cô thì khác, âm thầm rời đi không nói không rằng, cũng chẳng gọi cho anh một tiếng.
Anh đợi cả nửa ngày cũng không thấy cô gọi điện thoại tới, nhất thời nổi cơn giận dữ đến tận óc!
Thật ra thì ngay từ lúc anh chưa trở về, cũng đã nhận được tin tức. Trong mấy tháng gần đây, lần nào nhà họ Lam vận chuyển hàng hóa ra bên ngoài cũng bị đánh thẳng vào, chuyện này xảy ra một lần thì là tình cờ, hai lần coi như là trùng hợp, ba lần hiển nhiên trở thành một ngòi lửa tiến công rồi!
Cũng bởi vì không yên tâm với cách làm việc của cô, thế nên khi vừa nhận được tin tức, anh lập tức chạy về, không nghĩ rằng mình lại chậm mất một bước, người phụ nữ này không chào mà biệt đã thành thói quen, lần nào cũng vậy!
Vết thương trên người còn chưa hoàn toàn lành lặn, cứ liều lĩnh như vậy, hiện tại anh có loại dũng khí muốn bóp chết dục vọng của cô.
Nếu cô đang ở đây mà nói, có lẽ anh thật sự sẽ làm như vậy!