"Lăng Ngạo, em còn chưa kết hôn với anh, đã có người đi tuyên thệ chủ quyền với em rồi! Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy rất chướng mắt!”
Trải qua vài lần xử lý vết thương, bây giờ Lăng Ngạo đã trở nên khá thuần thục trong việc tiết chế sức mạnh của mình.
Nhìn những vết thương trên người cô, đôi chân mày rậm nhăn nhúm lại, những vết thương này thật là chết tiệt, gai mắt!
Da thịt trên người Lam Duê có thể nói là trắng nõn hoàn mỹ, lại khá trơn mềm, nhưng mấy cái vết thương hung tợn này, phá hư cả mỹ cảm, cũng khó trách việc anh cảm thấy chúng rất chướng mắt.
"Người phụ nữ kia, tùy em xử trí!"
"Ai? Thật?" Tựa như vừa chiếm được một thứ gì đó chơi rất tốt, trong lúc nhất thời Lam Duê không khống chế được cảm xúc của mình, bất chợt xoay người, khiến vết thương ngang hông vẫn chưa kịp khép miệng lại nứt ra lần nữa.
"Hức……Đau…"
Đột nhiên rên khẽ một tiếng, hả hê quên mất hậu quả, lúc nào cũng tự mình gánh chịu.
"Em tự đâm đầu vào chỗ chết hả!" Gương mặt Lăng Ngạo lóe lên một tia sát khí rồi vụt tắt, người phụ nữ đáng chết này, chẳng lẽ không biết hiện giờ trên người đang mang thương tích sao?
Cô tự biết mình đuối lý, chỉ có thể cắn môi im lặng, trong lòng lại không nhịn được mà than thở, còn không phải là do cái người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia làm hại à!
Hai người lặng thinh cả nửa buổi, chẳng ai nói tiếng nào, cả căn phòng rơi vào một khoảng không gian yên tĩnh!
"Ngủ đi!"
Tự tay thay một chiếc áo sơ mi trắng của mình vào cho cô, đại khái đây là lần đầu tiên anh làm việc này, không tránh khỏi có chút thô lỗ.
Bởi vì đây không phải là chỗ ở của cô, hơn nữa lại đến khá đột xuất, Lăng Ngạo không kịp cho người chuẩn bị trang phục, thế nên hiện tại cô chỉ có thể miễn cưỡng khoác chiếc áo sơ mi tạm thời che qua khỏi mông thôi.
Phiếm giường bên cạnh hơi chùng xuống, Lăng Ngạo nằm sát bên cô, đưa tay ôm cơ thể nhỏ nhắn vào trong ngực.
Tựa đầu vào lồng ngực của anh, nghe nhịp tim đập thình thịch, Lam Duê đột nhiên hỏi: "Lăng Ngạo, nếu như khi đó ở dãy núi Diklah Ken không thể sống sót ra ngoài, anh có hối hận hay không?"
Chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của nhà họ Lam, anh nhúng tay vào, căn bản là điều không cần thiết. Nếu như nghĩ là để bù đắp cho cái mạng nhỏ này của cô, vậy thì thật sự là được một mất mười!
Thấy anh một lúc lâu chẳng nói lời nào, đôi hàng mi rũ xuống khẽ run lên, thế này thì cô thật sự khác với trước kia mất rồi!
"Không có nếu như, chỉ cần có anh, không ai có thể khiến em gặp chuyện!”
Không để lại dấu vết đem cục tức của mình cất đi, Lam Duê không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.
Cô thật sự là không có tâm tình đi đối phó với một người không có gì làm hay thích đi gây sự kiểu này, hôm nay coi như là lần cuối cùng! Người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, một chút hứng thú để chơi đùa cũng không có, khó trách Lăng Ngạo ghét bỏ!
Đám người Âu Liêm nãy giờ vẫn đứng ở một bên, suýt chút nữa bị một màn đấu khẩu này kích thích dẫn đến nội thương. Lam đương gia thật là độc miệng, căn bản là người thường không thể sánh được.
Cũng may mà thủ lĩnh có thể mặt không đổi sắc, xem như không thấy một màn chiến tranh đao kiếm giữa hai người phụ nữ này!
Thật sự là bội phục….