Duê và Lăng Ngạo cùng nhau xuất hiện tại yến tiệc của Raymond. Hai người vốn dĩ là đối thủ một mất một còn, nhưng quan hệ hiện tại hình như đã khác trước kia, điều này khiến cho nét mặt của nhiều người phải biến sắc!
Căn bản thế lực trong tay mỗi người cũng đủ làm cho người ta e sợ, nếu mà hai Gia tộc này liên thủ, thế thì cục diện đang hiện hữu trên thế giới sẽ lập tức bị đánh tan!
"Công chúa điện hạ xinh đẹp, có thể gặp cô lần nữa, tôi cảm thấy thật sự rất vinh hạnh!”
Lam Duê mới vừa đứng lại, Andrew liền xuất hiện ngay trước mặt cô, dùng loại điệu bộ tiêu chuẩn nhất của một quý ông, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay trơn bóng mịn màng!
Vẫn giữ nét mặt vô cảm thu tay lại, nhận lấy chiếc khăn tay Vân Trạch đưa tới, nhẹ nhàng xoa, lúc này mới cười nói: “Andrew cho rằng tôi là công chúa? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là nữ vương!”
"Ha ha ha!" Thoáng sững sờ, ngay sau đó Andrew cười lớn, sự hứng thú trong con ngươi màu xanh lục của hắn ngày càng nồng đậm!"Nữ vương, cách xưng hô này quả thật rất thích hợp với Lam đương gia! Đây là lỗi của tôi, không biết suy nghĩ kỹ càng!”
"Lăng thủ lĩnh cũng ở đây? Không nghĩ đến lại cùng đi với Lam đương gia, thật là khiến tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn!" Andrew cất tiếng, tựa hồ là khi ánh mắt của hắn và Lăng Ngạo vừa nhìn thấy nhau. Andrew vén lên vài sợi tóc rơi trước trán, dưới ánh đèn, mái tóc bạch kim càng thêm lấp lánh làm say lòng người.
"Tôi còn phải cảm ơn Andrew đã quan tâm chiếu cố! Tôi có thể sánh vai với Lam Duê như hiện nay, ít nhiều cũng do Andrew cố ý tác hợp!”
Tay Lăng Ngạo đặt ở bên hông Lam Duê khẽ siết, nhất thời, hộ hấp chung quanh không ngừng tăng lên!
Mà bản thân vô cớ bị liên lụy, Lam Duê cũng không hề phản kháng, chẳng qua cơ thể chỉ đột nhiên cứng ngắc một chút, nhưng nụ cười trên mặt vẫn thỏa đáng như cũ!
Andrew thấy thế, đôi con ngươi màu xanh lục lóe lên, trên gương mặt tuấn dật mang theo nụ cười tà mị: "Nói như thế, quan hệ giữa Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh là tình nhân? Vậy thì thật là chúc mừng hai vị rồi!"
"Không khách khí!" Lăng Ngạo lạnh lùng nói!
Lam Duê nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó liền cùng Lăng Ngạo rời khỏi nơi đó!
Andrew tay cầm ly rượu bỗng chốc thu lại, đến cuối cùng mặt vẫn không đổi sắc, xoay người!
Tình nhân sao? A, trong cái thế giới này, ở vị trí này, quan hệ như vậy dễ vỡ cỡ nào………..
"Anh không cảm thấy mình làm có hơi quá à?"
Gương mặt vẫn nở nụ cười, Lam Duê hơi rũ mi mắt, phủ lòng bàn tay của mình lên trên bàn tay lạnh lẽo đang đặt ngang hông kia, giọng điệu nhàn nhạt!
Lăng Ngạo cúi đầu liếc cô một cái, không chút để ý thu tay lại, ngồi vào một bên trên ghế sofa, cũng không giải gì thích nhiều! Âu Liêm và Ngự Phong đứng ở một góc bên kia, đáy mắt lại không ngừng quét qua Lam Duê!
Lam Duê hơi nhướng mày, không để ý lắm ngồi xuống bên cạnh anh!
Nhìn chung quanh hội trường, có vẻ yên ả như một buổi hòa nhạc, nhưng nào ai biết bên trong nó đang chất chứa sóng to gió lớn cỡ nào? Tối nay là một bữa tiệc, chưa biết ngày mai sẽ ra cái cục diện gì đây? Cô thật rất chờ mong!
"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh, thế nào cũng không đến nói một tiếng?"
Raymond đã sớm bí mật quan sát từ rất lâu, sau khi xác định một ít chuyện, liền bưng ly rượu tiến đến chào hỏi!
"Thấy Raymond lão đại đang bận, Lam Duê làm sao có thể không biết điều như vậy? Dĩ nhiên là chờ sau khi ngài giải quyết xong việc, sẽ đi qua rồi!” Nhận lấy ly rượu Vân Trạch đưa tới, Lam Duê nhẹ nhàng điểm lên thành ly, nói!
"Ha ha, Lam đương gia thật là khiêm nhường! Cho dù tôi có bận rộn ra sao, nhưng khi thấy hai vị đến, nói thế nào đi nữa cũng muốn chiêu đãi thật tốt một chút! Lăng thủ lĩnh, ngài nói có đúng không?"
"Hiện tại cũng gặp rồi, không dám làm phiền Raymond lão đại tiếp khách!” Thời điểm Lăng Ngạo đứng lên, thuận tiện cũng kéo theo Lam Duê đang ngồi bên cạnh. Gương mặt chẳng chút biểu cảm, sau khi gật đầu một cái, hai người liền quẳng bọn họ ra sau đầu, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc!
Tối hôm nay, những người được mời đến dự yến tiệc của Gia tộc Raymond, đều là những người có địa vị cao trên thế giới. Mà nhà họ Lam và nhà họ Lăng ở trước mặt của nhiều người như vậy bỏ chạy lấy mình, không thể nghi ngờ gì nữa, hành động này đã gián tiếp giáng một cái tát thật lớn vào mặt Raymond!
Nathan Andrew đứng ở một góc cách đó không xa, nhếch mép nhìn những gì đang diễn ra.
Sắc mặt của Raymond đã trở nên xanh mét, nhìn Lam Duê và Lăng Ngạo nắm tay nhau! Khóe môi chợt nâng lên nụ cười mang hàm ý sâu xa, đưa tay vẫy người bên cạnh, nói thầm đôi ba câu bên tai hắn!
Người nọ gật đầu một cái, lập tức rời khỏi hội trường!
Lặng yên không một tiếng động rút khỏi yến tiệc, thời điểm Andrew ngồi lên xe, ngắm nhìn ánh đèn leo lét trên đường phố Cairo vào ban đêm!
Hy vọng rằng bọn họ sẽ có một đêm hoàn hảo…
Cairo là thủ đô của Ai Cập, nền kinh tế dĩ nhiên là không tồi. Nếu không, Gia tộc Raymond cũng chẳng đi thiết lập tổng hành dinh ở nơi này!
********************
Lúc này Lam Duê và Lăng Ngạo đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, bên cạnh trừ những người thân cận với mình nhất, cũng chẳng còn ai khác!
"Hôm nay anh cư xử với Raymond như vậy, chẳng lẽ cũng không lo lắng hắn sẽ nảy sinh tâm ý sai lệch à?” Lam Duê vừa cắt miếng bít tết trong đĩa, vừa nói!
Raymond, mặc dù người này thoạt nhìn có vẻ nhân hậu, nhưng mà bản tính thật sự, chính là người “có thù tất báo.” Hành động tối nay của Lăng Ngạo, hình như là có chút thiếu sót!
"Ngay cả khi không làm như thế, chẳng lẽ Lam Duê cho rằng bọn họ sẽ thả chúng ta an toàn rời khỏi Ai Cập?" Cười lạnh, Lăng Ngạo ngửa đầu, đem rượu đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch!
Anh không bao giờ ra tay mà chưa nắm rõ được tình hình, lại càng không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện nhỏ nhặt! Nếu đã sớm dự liệu được kết cục, anh tự nhiên sẽ trực tiếp tiến hành! Anh không tin cô là loại người ngoan ngoãn ngồi chờ kẻ địch ra tay. Ở ngoài sáng biết rõ lòng dạ xấu xa của đối phương, còn thoải mái đối đãi với bọn họ như vậy!
Thủ đoạn của cô so với anh, cũng không kém bao nhiêu!
Nghe lời nói như vậy, Lam Duê ưu nhã thả dao nĩa trong tay ra, dùng khăn ăn trắng muốt lau khóe môi một chút, ngồi tựa lưng trên ghế, cười nói: “Cho nên, em muốn có được nhiều thông tin hơn! Phải biết rằng, em đã dùng lô hàng bốn trăm tỷ, chính là để dẫn dụ những người này mắc câu! Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nội trong hai ngày, lô hàng kia đã đến Ấn Độ Dương rồi!”
Lăng Ngạo chợt dừng tay lại, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Em thật là hào phóng, lại đi dùng lô hàng bốn trăm tỷ làm mồi! Một khu vực hải tặc hưng thịnh như vậy, giả sử chẳng may bị cướp, cũng khó lấy lại từ tay bọn chúng, điều này em biết chứ?”
"Thật sao? Hải tặc? Vậy thì lấy đầu từng tên một!" Hời hợt nói một câu, nụ cười trên mặt Lam Duê từ đầu đến cuối chưa từng tắt!
Trên thế giới này, có loại hải tặc nào dám to gan như vậy? Hàng hóa của nhà họ Lam cũng dám cướp? Trừ phi là sau lưng còn có thế lực khác ngang hàng với nhà họ Lam làm chỗ dựa, nếu không, đây chính là điển hình của một loại chán sống lâu rồi!
"Hy vọng em sẽ không trắng tay mà về!" Lăng Ngạo để dao nĩa xuống, lạnh giọng nói!
Lam Duê nhún nhún vai, không hề để tâm! Một khi cô đã đưa ra quyết định, tự nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay! Giống Lăng Ngạo thôi, chẳng phải anh cũng vậy sao?
Thật ra thì bản chất của bọn họ cùng là một loại người, thích nắm giữ tất cả mọi chuyện trong tay của mình!
Sau hội nghị cấp cao ở Ai Cập, kế tiếp phải xử lý một số chuyện chính rồi…..