Văn Huy ngồi một bên, lờ đi.
Mặc dù, hiện tai, người đàn ông kia bị Diệp Thành đánh là không hợp quy tắc, nhưng suy cho cùng, ông ta làm bao nhiêu chuyện quá ác độc, cho nên lần này xem như là để Diệp Thành thay anh dạy dỗ ông ta.
Để ông ta biết rằng, bản thân mình cũng chả phải cái loại lợi hại gì, chẳng qua chỉ là tên phế vật được cái mồm, thế giới này cũng không phải là của mình ông ta, dám làm mấy cái chuyện tày trời, thì ông ta cũng nên biết mình nhận được hậu quả là gì.
Văn Huy không phải không hiểu Diệp Thành, với anh, hắn là một người rất có chừng mực, vậy mà hắn còn phải nổi điên, thì sao mà có thể tha thứ. Vậy nên anh cũng không ngăn cản.
Hai vợ chồng, người thì cố chấp còn muốn già mồm, người thì xót chồng, khóc lóc van xin.
Diệp Thành tiến tới, túm cổ áo ông ta, nhấc lên, " khốn kiếp, mày có biết Lý Từ Lạc chính là vợ của tao hay không? Vậy mà vì chút tiền lại dám ra tay với cô ấy, tao thật muốn một súng cho mày chết ngay tại đây."
Dượng bị hắn dọa sợ đến mất mật. Không dám hó hé thêm lời nào. Đám thuộc hạ trong phòng đang cười chễ giễu thì thoáng ngửi thấy một mùi là lạ..
Cả đám nhíu mày...
Chà...chà..ông ta sợ quá, tè ra quần luôn rồi.
Trên đũng quần của Dượng quả nhiên ướt hết một mảng lớn.
Diệp Thành nắm đầu ông ta kéo ngược ra sau, " nói cho mày biết, đồ khốn, tao đây lăn lộn nhiều năm như vậy, không một ai dám đụng vào người phụ nữ của tao, mày coi như là người thứ nhất, rất tốt."
Vừa nói, ánh mắt hắn lạnh lẽo, buông ông ta ra, hắn xoay người ngồi bắt chéo chân lên sô pha, hít một hơi sâu, " nói cho bọn mày biết, hôm nay, bọn mày đã chót đạp trúng giới hạn của tao rồi, cho dù Từ Lạc có xin tha cho bọn mày, thì tao cũng sẽ không bỏ qua. Hoàng Hiếu!"
"Diệp tổng, có tôi." Hoàng Hiếu một bên lên tiếng.
Thanh âm Diệp Thành lạnh lùng, " đã chuẩn bị tài liệu chưa?"
" Rồi, thưa cậu, người của mình đã điều tra rồi, các bước tiến hành, rất thuận lợi." Hoàng Hiếu cười đáp.
Vừa nói, anh vừa cầm tablet phát sáng trong tay lên, " trước mắt, tôi tra được, Dượng của cô Từ Lạc, bốn năm trước có một vụ vào phòng trộm cắp chưa phán, ba năm trước, có cưỡng gian một cô gái, bất quá bị ông ta dùng tiền đè ép.
Dì của cô Từ bao che tội phạm, đám họ hàng thì ăn cắp phi pháp, sản xuất và tiêu thụ những lọa mặt hàng chất lượng kém, lừa đảo, gây hấn.
Hơn nữa còn dám tự giam dữ, cố ý gây thương tích này, nhân chứng và vật chứng đều có cả, tin rằng, nhất định nhanh thôi, bên pháp luật sẽ định tội cho bọn họ.
"Tốt lắm. " Diệp Thành gật đầu lên tiếng tán thưởng, '' chuyện lần này hoàn thành, mọi người sẽ được tiền thưởng gấp bội."
"Cảm ơn Diệp tổng." Hoàng Hiếu vui vẻ đáp.
Hai vợ chồng Dượng và Dì bị khống chế, vừa nghe những lời Hoàng Hiếu nói, cả hai người sắc mặt trắng bệch, không còn tẹo máu.
Làm sao lại thế này....
Mấy chuyện này, trước kia bọn họ không phải đã dùng tiền ém hết xuống sao?
Tại sao, bây giờ hiện tại, mấy người này, lại từng cái một mà đào bới lên..
Cả người hai vợ chồng như cái sàng mà run lên lẩy bẩy. Loading...
Hoàng Hiếu nhìn hai vợ chồng run rẩy kia, trên mặt toàn là sợ hãi, anh không khỏi hừ lạnh, " Diệp tổng, số tội này gom đủ, chỉ cần giao ra...tội danh thành lập, e rằng đời này..Triệt để xong rồi."
Diệp Thành hút điếu thuốc, bắt tay với Văn Huy, " chuyện lần này phải nhờ Cục trưởng Huy rồi, chuyện chưa xong đâu."
Hắn lạnh giọng hơn, " đợi bọn họ vào tay của anh rồi, anh phải giúp em chiếu cố cả đám cho tốt đấy. Nếu dám phản kháng, nên dùng đến dụng cụ của anh nhỉ...để lâu qua, chúng cũng gỉ sét rồi đi.."
Văn Huy vỗ vai hắn, " anh hiểu mà, chú mày yên tâm. Ở chỗ anh, muốn chơi xấu, vô ích."
Diệp Thành gật đầu, đứng dậy đi tới cửa.
Lúc đi ngang Dượng, khuôn mặt hắn bỗng thâm trầm, cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra, trực tiếp nắm cánh tay lành lặn còn lại của ông ta, rắc một cái...
Tháo thành trật khớp.
Dượng đau muốn ngất, gào đến khản cả giọng.
Diệp Thành cười haha, hắn gằn lên...
" Lão già kia, đừng tưởng chỉ có nhiêu đó thôi... chưa đủ đâu..Cuộc sống khổ sở như địa ngục của câc người, bây giờ...chỉ mới bắt đầu mà thôi."
Hắn quẳng lại một câu này thôi, đã đủ khiến cả đám trong phòng, vừa bạn vừa địch sởn cả gai ốc. Diệp Thành rời đi, không quay đầu lại.
Thủ đoạn của Văn Huy đối với phạm nhân, hắn thừa biết, nên cũng an tâm. Dưới tay Văn Huy, sẽ không có phạm nhân nào dám gây chuyện náo loạn. Bất luận là côn đồ, ác bá cỡ nào, cũng phải khiếp sợ trước Văn Huy.
Cho nên càng về sau, ở trong tay Văn Huy, có muốn hắt hơi, cũng phải giơ tay mà báo cáo.
Cũng chả biết là thủ đoạn gì, chỉ cần không phi pháp mà vẫn đạt hiệu quả đến mức độ này thì chả có gì để nói.
Giao người cho Văn Huy, Diệp Thành hoàn toàn yên tâm.