Gió biển thổi vào rất mát mẻ, mang theo hơi mằn mặn của biển, hương lá trà non cũng thoang thoảng làm người ta thoải mái không ít.
Từ Lạc nhìn chiếc nhẫn, do dự hỏi, "Thành, đây là..."
Diệp Thành lúc này có chút hồi hộp. Có trời mới biết, cầu hôn phụ nữ nó lại công phu đến vậy.
Anh nguyên một tháng phải chuẩn rất lâu mới có thể chờ đến giây phút này.
Chỉ là anh không ngờ, giờ phút tặng nhẫn cầu hôn vợ mình lại một lần lại hao tốn khí lực đến vậy.
Cô ấy có đồng ý không?
Cô ấy sẽ chấp nhận chứ?
Trái tim Diệp Thành đập liên hồi như đánh trống. Từ Lạc lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn kia, hồi lâu không nói chuyện. Trong lòng xúc động dâng trào. Cô nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh lam trong vắt, từng cục mây to trắng bị gió đẩy đi. Bên dưới lại là mặt biển lăn tăn, lâu lâu gợn sóng yên ả.
Hồi lâu cô quay đầu nhìn Diệp Thành, trong âm có chút chất vấn. "Thành, em vẫn có thể tin anh đúng không?"
Diệp Thành xoa đầu Từ Lạc, kiên định nói, "Có thể, em suốt đời này đều có thể tin anh, anh yêu em."
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt hoàn toàn là tình ý.
Diệp Thành ôm Từ Lạc, anh chậm rãi bày tỏ từng câu từng chữ trong lòng anh với cô, "Lạc Lạc, em có biết không, anh biết rất nhiều về thân thế lúc trước của em, em đã từng ở đây, có ông bà, sống rất vui vẻ, bao nhiêu kỷ niệm đáng giá nhất đều hình thành ở đây. Nhưng sau này, người mang đến ký ức không vui cho em lại là thằng chồng tồi như anh...."
Diệp Thành bất giác không thể nói tiếp vì nghẹn ngào. Giọng anh run run, "Anh xin lỗi, vì đã lạnh nhạt, làm em đau khổ suốt thời gian dài như vậy, anh xin lỗi..."
Anh hít sâu, đột nhiên ôm Từ Lạc rất chặt, như sợ cô sẽ biến mất, "Anh bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là đau khổ, khi không có em bên cạnh, anh sợ lắm. Anh chỉ mong mỗi ngày thức dậy, được thấy em và con là an tâm đến mức nào. Lúc ở trên đảo trải qua sống chết, anh càng hiểu được phải trân trọng em, yêu thương em thật nhiều. Cho nên em hãy yên tâm ở bên cạnh anh mãi mãi nhé."
Từ Lạc hít sâu, trong đôi mắt đầy ánh sáng trên mặt biển lấp lánh nhu hòa chiếu vào.
Diệp Thành vẫn huyên thuyên không ngừng, "Vợ à, từ nay về sau, cái ôm của anh chỉ cho em và con, bờ vai của anh cũng chỉ để em tựa vào. Tất cả của anh đều là của em, anh muốn cùng em đi đến hết cuộc đời này, anh sẽ làm hết việc nhà, sẽ giúp em trông con, cố gắng làm người chồng, người cha tốt. Anh hứa đấy."
Diệp Thành thở ra một hơi, nói đến vấn đề quan trọng nhất, vẻ mặt vô cùng kiên định đầy nghiêm túc, "Lạc Lạc, anh yêu em, vậy nên, em đồng ý làm vợ anh một lần nữa nhé!"
Từ Lạc nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, trong đầu hình như đang suy tư cái gì đó.
Diệp Thành hồi hợp, không nói thêm gì, anh đang chờ cô đồng ý. Hai lòng bàn tay của anh cũng vì thế mà đổ mồ hôi.
Đúng là khó chịu sắp chết.
Trong đầu anh bắt đầu đếm từng giây. Trái tim cũng hồi hợp mà đập theo từng nhịp.
Bao lâu trôi qua Diệp Thành cũng không rõ, chỉ biết đến lúc dường như bản thân mình cảm thấy sắp không chịu nổi, thì Từ Lạc đưa chiếc nhẫn về phía anh, cô nói: "Được, em sẽ làm vợ anh một lần nữa, nhưng nếu chiếc nhẫn này không vừa tay em, vậy thì chúng ta không có gì để hứa hẹn, hay trói buộc."
Những lời kia lọt vào tai Diệp Thành giống như sét đánh. Vợ anh đồng ý rồi sao?
Anh đã thành công rồi. Lần này anh chính thức cầu hôn thành công, bước đầu đã xong, bây giờ chỉ còn cho vợ anh một hôn lễ đáng nhớ nữa là trọn vẹn.
Tay Diệp Thành run hết cả lên, anh câmd lấy chiếc nhẫn tinh xảo từ tay cô, nhắm ngón áp út bên tay trái của cô, đeo vào.
"Vừa in. Vợ ơi, vừa như in." Ngữ khí Diệp Thành đầy phấn khích, "Nó rất hợp với em, thấy không?"
Từ Lạc sắp khóc đến nơi, hơn 5 năm, cuối cùng cô cũng chờ được cái khoảnh khắc hạnh phúc này, được người cô yêu cầu hôn, đeo nhẫn, nói những lời thâm tình, như vậy là quá đủ rồi.
"Thành, có phải em lại bị trói vào cuộc đời của anh nữa rồi đúng không?" Từ Lạc vừa nhìn chiếc nhẫn từ trẻn xuống dưới vừa nói.
"Anh đã trói em cả đời từ lâu rồi." Anh ôm vợ vào trong ngực, cười toe toét, lộ cả hàm răng trắng bóng.
Anh đã từng hối hận rất nhiều, chờ đợi lâu như vậy, nghĩ cách lâu như vậy, Từ Lạc cuối cùng đã bỏ qua tất cả cho anh.
Diệp Thành cười phấn khích, không ngừng được, Từ Lạc bất đắc dĩ lắc đầy. "Đường đường là tổng tài một tập đoàn lớn như thế, gặp phải chút chuyện, một chút tâm tình cũng không kiềm lại được cơ chứ?"
Diệp Thành chôn mặt vào hõm vai của vợ, hít hà hương thơm quen thuộc của cô, "Vợ à, em biết không, anh chuyện gì cũng có thể kiềm chế được. Nhưng mà việc em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh thật sự không nén nổi tâm trạng. Anh vui lắm."
Từ Lạc mặc cho Diệp Thành tận hưởng niềm vui của anh. Cô tựa đầu mình vào đầu anh, mùi tóc của anh rất thơm, người đàn ông này từng mang đến rất nhiều đau khổ cho cô, nhưng có lẽ từ bây giờ, anh dẽ chỉ mang đến hạnh phúc cho cô thôi đúng không? Từ Lạc nghĩ.
Cô nhìn mặt biển êm ả, từng làn sóng nhấp nhô, nó giống như cuộc đời của cô vậy, sau bao sóng to gió lớn, cuối cùng cũng yên ả, cho dù sau này lại nổi sóng, nhưng cô sẽ không một mình vượt qua nữa, mà sẽ có Diệp Thành đi cùng..
Giờ phút này, bình yên ấm áp, giống như tất cả tốt đẹp trên thế gian này, đều xâu lại với nhau...