Trong phòng khám gấp của bệnh viện, chân và đầu của Từ Lạc đều bị quấn một lớp băng gạc bằng vải xô dày cộm.
"Đã ổn rồi." Bác sĩ vừa gõ bàn phím kê đơn cho Từ Lạc, vừa đẩy mắt kính lên sống mũi, nghiêm túc nói. " Rất may là đến kịp thời, xương không bị tổn thương, chỉ là vấn đề gân và cơ bắp. Sau khi tiêu độc băng bó, cũng không cần nằm viện, tu dưỡng một chút là được."
Mùi thuốc tiêu độc thoảng thoảng trong không khí. Từ Lạc hít sâu, "cảm ơn bác sĩ."
"Ừm." Bác sĩ lấy mắt kính xuống đặt một bên, nói tiếp, "nhớ đó, khoảng thời gian này, đi lại ít. Bảo người nhà hoặc bạn của cô, dìu cõng cô đi nhiều, đừng làm cho vết thương nặng thêm."
Từ Lạc còn chưa trả lời, Diệp Thành ở một bên đã nghiêm túc gật đầu. "Được, tôi hiểu rồi, có còn phải chú ý gì khác nữa không?"
"Những điểm chú ý khác tôi đã bổ xung vào đơn thuốc rồi, cậu cứ xem trong đó là được." Bác sĩ đáp lời với Diệp Thành.
Hai người tạm biệt bác sĩ xong, liền ra khỏi phòng khám.
Diệp Thành nhìn bộ dạng đáng thương của Từ Lạc bị cuốn vải băng cả mấy chỗ, tâm anh cũng đau, liền nói, "nào, lên đây, anh cõng em về."
Từ Lạc vốn không muốn để anh cõng cô, nhưng vừa nghĩ đến dặn dò của bác sĩ khi nãy, cũng không còn cách nào.
Ở đây, muộn như vậy, ngoài bác sĩ trực ban, chỉ còn có mỗi Diệp Thành, thật sự không còn ai khác có thể làm ** li cho cô.
Diệp Thành đã khom ngồi xuống trước mặt cô, anh nói, "lên anh cõng."
Hai tay Từ Lạc quơ lên, ôm lấy cổ Diệp Thành, nhanh chóng được anh cõng trên lưng.
Tư thế cực kỳ thân mật.
Hai người cứ như vậy một dạng thân mật mà đi tới dưới tầng trệt của bệnh viện. Diệp Thành mở cửa xe, đặt Từ Lạc ngồi vào ghế sau xe. Từ Lạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giản lược kể chuyện của mình một lần.
Diệp Thành cũng không nói thêm gì, hai người trong trầm mặc mà về đến nhà trọ.
Từ Lạc ôm cún bông, trong lòng có chút lo lắng, " sau khi hết thuốc mê, tôi phải mang nó đến bệnh viện thú y nữa, mong là nó đừng có mắc bệnh gì thì tốt."
"Ừ." Diệp Thành gật gật đầu, xoay người ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, đặt chân cô lên đùi của mình, nhìn chỗ quấn vải băng bên trên, khẽ cau mày. Hồi lâu, anh mới ngẩng đầu, nhưng mày kiếm vẫn nhíu chặt lại với nhau, "khoảng thời gian này, cùng anh về căn hộ ở chung tâm thành phố đi."
Từ Lạc trầm mặc, không nói chuyện.
" An ninh ở khu vực này, em cũng thấy rồi đấy, không an toàn chút nào, em bây giờ cũng cần có người chăm sóc, không phải sao?"
Diệp Thành vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Từ Lạc, trong ánh mắt của anh vừa là âu lo, vừa là mong đợi. Anh nói tiếp, " chỗ anh ở, vừa gần quán em, cũng gần công ty của anh, qua lại đều thuận tiện, anh có thể chăm sóc tốt cho em."
Từ Lạc hất đầu sang chỗ khác, một dạng không để ý.
Diệp Thành thở dài, "Hơn nữa, cho dù em không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho Lạc Thiên một chút, hoàn cảnh như vậy, tai họa ngầm lúc nào không hay. Từ Lạc à, anh biết em không thích anh cứ ngày đến gần em thêm, không muốn nhận thêm lòng tốt của anh, hay là.....hay là coi như anh cho em thuê nhà, tiền nước, tiền điện mỗi tháng anh đều sẽ lấy theo đúng giá thị trường, như vậy...như vậy em có thể an tâm rồi chứ?"
Từ Lạc nhìn ánh mắt gần như là cầu xin của Diệp Thành, trong lòng cô có chút xoắn xuýt.
Nói thực thì, xảy ra loại chuyện như đêm nay, cô quả thực không hề muốn ở đây lâu dài chút nào.
Nhưng cô lại vẫn chưa tìm được một căn nhà tốt phù hợp, trước mắt xem ra, đề nghị mà Diệp Thành đề xuất, cực kỳ có sức hấp dẫn.
Diệp Thành nhìn sắc mặt thay đổi của Từ Lạc, cắn răng, suýt nữa thậm chí muốn quỳ xuống, "Từ Lạc, em coi như anh cầu xin em được không? Tình hình chân em bây giờ không cho phép cậy mạnh nữa. Anh xin em, em có thể cậy mạnh ở đâu cũng được, nhưng em có thể đừng lấy thân thể mình ra hành hạ anh được không?"
Từ Lạc nhìn Diệp Thành, "tôi hành hạ anh thế nào?"
Diệp Thành thở dài, nắm chặt bàn tay của Từ Lạc, anh nói, "đồ ngốc, lúc nhìn thấy em để thân thể mình xảy ra chuyện, anh nói thật, nó đau như đâm một dao vào trong lòng anh vậy. Em có hiểu không?"
Từ Lạc nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Thành, cổ họng có chút khát khô, đau rát.
Diệp Thành nhìn Từ Lạc giống như là cầu xin nói : "Lạc Lạc, anh xin em! Anh biết, hiện tại em làm gì, anh cũng đều không có tư cách can thiệp vào, nhưng tình hình của em hiện tại, em còn muốn quật cường, em đây không phải cố tình muốn anh đau lòng chết sao? Nghe anh một lần, anh không cầu gì khác, em chỉ nghe anh một lần thôi được không?"
Từ Lạc trầm mặc hồi lâu, bình thản nói. "Nếu vậy, tôi một mình một phòng, không ở cùng phòng với anh."
"Được, được, được." Diệp Thành gật đầu lia lịa, chỉ cần Từ Lạc đồng ý tạm thời về nơi anh ở, để anh có thể chăm sóc cho cô, thì mặc kệ là điều kiện gì, anh đều sẽ đồng ý ngàn vạn lần. Anh vii mừng nói tiếp, " tiền thuê nhà, mỗi tháng em sẽ đóng một lần, chúng ta chính là chủ thuê và người thuê bình thường, không liên quan đến bất cứ phương diện nào khác, Lạc Lạc, em có thể an tâm chưa?"
Từ Lạc khẽ mấp máy miệng, nhìn bộ dạng lo lắng đến khóc của Diệp Thành, không nói ra được gì nữa.
Trong lúc vô tình, cô dường như đã sắp không nhận ra Diệp Thành nữa.
Diệp Thành của trước kia, đâu sẽ như hiện tại, cơ hồ sắp quỳ trước mặt cô, gọi tên Lạc Lạc thân thuộc của mình, xin mình quay về?
Điên rồi phải không, thằng cha này.
Cún bông ở một bên, dần hết thuốc mê, âu âu một tiếng, Từ Lạc vội ôm nó lên, nhìn Diệp Thành nói, " giúp tôi một việc, cùng tôi đến bệnh viện thú cưng."
Diệp Thành đương nhiên là không từ chối. Trực tiếp cõng Từ Lạc đang ôm chú cún lên lưng anh, anh nói, " Lạc Lạc à, chỉ cần em vẫn bằng lòng để anh chăm sóc cho em, anh có thể xử lí thỏa đáng mọi thứ cho em."
Từ Lạc không nói thêm, xem như là đồng ý. Diệp Thành gọi điện cho Hoàng Hiếu, xắp xếp cho con trai đâu đấy. Rồi mới đưa vợ đến bệnh viện thú cưng.
Trong tim anh, vừa thở phào, vừa như nở hoa. Chỉ cần cô đồng ý về ở gần bên anh, thì trả giá bằng bất cứ cái gì, anh đều bằng lòng.