Một tuần sau, " Bách Hoa Tàn", vẫn được đoàn phim chăm chỉ hết công suất, chỉ hơn 1 tháng, bộ phim đã được hoàn thành nửa công đoạn.
Hôm nay đoàn phim phải quay trong trời tuyết, nhưng khá thuận lợi vì sự phối hợp nhịp nhàng của diễn viên nên không tốn thời gian NG mà quay lại.
Bây giờ đã là cuối đông, mùa xuân lại sắp đến, cả hoàng cung nhộm cả một màu trắng xóa, những bông hoa mai lấp ló nỡ vàng rực rỡ.
" Nương Nương, người xem bông hoa mai giữa không gian lạnh lẽo này, thật sự rất đẹp."
" Đúng vậy, đúng là rất đẹp, An nhi, ta muốn vẽ tranh ở đây."
" Vâng nương nương." An Tĩnh cung kính vâng dạ, quay về sau nói với thái giám:" Trở về, lấy toàn bộ đụng cụ vẽ của nương nương đến đây."
" Tuân mệnh." hai người thái giám vâng lời lui về lấy đồ, còn nhiêu liền theo Chiêu Phi đến đình trú tuyết rơi.
Chiêu Thanh ngồi xuống chiếc ghế bệch. An Tĩnh đem lên đĩa hồng giòn mà Chiêu Thanh thích nhất đặt lên bàn.
Trầm ngâm cầm miếng hồng đã được cắt sẵn cắn một miếng. Chiêu Thanh biết cô đã trọng sinh lại lúc cô lần đầu tiên gặp được hắn, một kẻ làm cô yêu đến lòng tự tôn cũng không còn.
Lần này trọng sinh lại, chứng tỏ ông trời muốn cô thay đổi quá khứ, được lắm tất cả vốn lân lãi cô sẽ đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
" Nương nương, giấy đã đến rồi ạ." An Tĩnh nhận lấy dụng cụ từ tay thái giám, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
" A, cảm ơn các người." nhớ lúc đó cô khắc khe với những người trung thành với mình, nên bây giờ cô muốn bù đắp.
" Ách..." bọn An Tĩnh nghe Chiêu Thanh nói vậy, liền khá kinh ngạc mà lặp tức cúi đầu, nói: " đây chình là trách nhiệm của bọn nô tỳ, nương nương không cần khách sáo."
" Thôi, không cần phải nghiêm túc thế, ta đều xem bọn người là người trong nhà, ta mong sau này chúng ta có thể cùng trải qua thật êm đẹp."
" Vâng." đồng thanh trả lời ngắn gọn, nhưng cũng đã biểu lộ cho Chiêu Thánh biết lòng trung thành tuyệt thành của bọn họ.
Một canh giờ đã trôi qua, Chiêu Thanh nhìn bức tranh của mình, hài lòng hạ bút xuống. Vui vẻ cầm lấy miếng hồng lên cắn một cái.
Cảm thấy xung quanh tự dưng thật im ắng, cứ hễ cô muốn vẽ liền tập trung tinh thần cao độ, không hề để ý đến bên ngoài.
" An nhi, người lại đây xem bức tranh của ta, có cần chỉnh sửa gì hay không?"
" Không cần, theo ta thấy bức tranh của nàng rất đẹp." giọng nói trầm ổn vang lên không báo hiệu, làm Chiêu Thanh sợ giật cả mình.
Ngước mặt lên nhìn, liền bị khuôn mặt tuấn tú hiện ngay trước mắt.
" A, Hoàng Thượng, sao người đến mà không báo cho thần thiếp biết, người đứng đây đã bao lâu rồi?" Chiêu Thanh lặp tức đứng dậy lùi sang một bên nhường chỗ cho hoàng đế.
" Đến đây dã là một khắc rồi, nhìn nàng chăm chú như vậy, không muốn làm phiền nàng." hoàng đế thấy cô như vậy vừa lòng ngồi vào chỗ của cô.
Thái giám đưa để một chiếc ghế khác, cô liền gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống.
Bây giờ cô không biết nói gì hơn. Lén liếc nhìn sang hoàng đế, chiếc ghế này lúc nãy cô ngồi còn dư rất nhiều khoảng trống. Mà hắn ngồi vào liền không còn thấy nhiều nữa.
Hắn từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, vì thế hắn cao lớn hơn so với nhiều nam nhân khác.
Không gian xung quanh hai người im ắng đến nỗi có thể nghe đc tiếng muỗi bay. Hoàng Đế ngồi đó thấy Chiêu Thanh tay cầm miếng hồng ăn, mắt dán vào bức tranh vừa vẽ, không buồn nhìn hắn một cái làm hắn khó chịu.
Hắn là đế vương, có biết bao nhiêu nữ nhân muốn sà vào lòng hắn, muốn được hắn ngồi chung, được cùng hắn trò chuyện...nhưng với cô, không phải thế.
" Nàng cớ sao lại đến đây?" Hoàng đế phá tan không khí im ắng này.
" Thần thiếp, cảm thấy trong cung ngột ngạt nên muốn ra đây hít thở một chút." sau khi trả lời xong, Chiêu Thanh lại tiếp tục im lặng.
" Nàng rất thích vẽ sao?" Hoàng đế thấy thế lại hỏi tiếp.
" Đúng vậy, thần thiếp rất thích vẽ."
" Ta thấy bức tranh này nàng vẽ rất đẹp, chỉ cần thêm một chút yếu tố nữa sẽ trở nên hoàn hảo."
" A...là cái gì vậy? Thần thiếp thật không biết."
" Ta nghĩ nên cho nó một tí màu sắc, như vậy sẽ rất đẹp. Ta chỉ là đang đề nghị ý kiến, đây là bức tranh của nàng, nàng muốn làm hay không, cũng không sao."
" Không, thần thiếp thấy ý kiến của bệ hạ rất hay. Thiếp rất thích." mỉm cười tán dương ý kiến của hoàng đế, rồi quay sang nhờ Anh Tĩnh:" Anh nhi, lấy giúp ta hộp màu phấn hoa đến đây."
Hoàng đế vì nụ cười rạng rỡ hiếm có của cô từ nãy đến giờ làm cho hắn say mê. Nụ cười của cô như đóa hoa mai nở rộ xinh xắn.
" Nương nương." An Tĩnh đằng sau gọi Chiêu Thanh, nàng quỳ xuống dè chừng hoàng đế trước mặt, đưa hộp phấn hoa cho cô.
Chiêu Thanh nhận lấy và lấy ra hộp phấn hoa màu vàng. Đỗ một ít trà lên chiếc chén nhỏ rồi rãi bột phấn hoa vào.
Bàn tay nhỏ cầm lấy chiếc cọ vẫn chưa dùng tới, khuấy đều cho màu tan đều. Mùi hương trà cùng hòa quyền vào phấn hoa lan tỏa ra không khí rất dễ chịu.
Cả quá trình hoàng đế nhìn không chớp cả mắt, động tác của Chiêu Thanh nhuần nhuyễn, thướt tha làm cho hắn sinh ra cảm giác khác lạ và thú vị khác so với đám nữ nhân trong cung.
" Xong...bệ hạ, ngài xem." Chiêu Thanh đưa bức tranh vừa tu sửa, đợi ý kiến của hắn.
Hoàng đế từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhận bức tranh từ tay nàng ngắm nhìn.
Bức tranh lúc nãy chỉ có giấy trắng mực đen, bây giờ những đóa hoa mai được tô vàng lên, cảm giác rất thực, rất đẹp và sinh động.
Tuy tài năng không xuất sắc như bậc thầy nhưng ở Chiêu Thanh lại thấy được một cái rất riêng không bị trùng lặp với bất cứ người nào.
Điều này làm hoàng đế càng thấy nàng rất thú vị.
" Rất đẹp, trẫm nhìn bức tranh này cứ như thực vậy. Mọi thứ làm trẫm dễ chịu. Nàng có thể tặng cho trầm bức tranh này không?" Hoàng đế nhìn vào Chiêu Thanh hỏi nhưng đây là chỉ hỏi lấy lệ.
Có đồ nào hoàng đế thích mà người khác không bằng mọi giá cho nó.
" Hả? Bệ hạ...bệ hạ đang nói cái gì, thần thiếp không nghe rõ." Chiêu Thanh kinh ngạc khi hoàng đế nào vậy, tưởng mình nghe nhầm.
" Trẫm nói, nàng có thể tặng trẫm bức tranh này hay không?", Hoàng đế ôn nhu nhìn chằm Chiêu Thanh nói lại lần nữa.
" A, được chứ, bệ hạ cứ việc lấy." bức tranh này cũng có gì đặc biệt, sao hắn ta lấy về làm gì.
" Hảo, cảm ơn nàng."
" Không có gì cả."
" Ừm, nàng có đói bụng chưa, nếu không phiền trẫm, thì dùng cơm cùng với trẫm."
" Dạ???", có phải nàng lại nghe nhầm nữa hay không, hẳn là chưa ráy tai đi.
" Dùng cơm với trẫm, sao? Không được à? ", nàng thử nói không, hắn không tin nàng có cái gan làm trái lệnh vua.
" A..được chứ, vẫn là theo ý của bệ hạ đi.", làm sao nàng có gan làm trái lệnh vua, nàng chưa muốn chết đâu.
" Hảo, Lý Đức kêu Ngự Thiện phòng chuẩn bị đi."
" Vâng."
Lý Đức chưa đi được bao lâu, bên ngoài liền có một thái giám chạy vào, quỳ xuống cung kính nói:
" Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu bị đau đầu, nương nương mời ngài qua bên đấy với hoàng hậu."
" Vậy đã mời thái y chưa?"
" Dạ rồi, giờ chỉ đang đợi hoàng thượng qua."
" Vậy về nói hoàng hâu nghỉ ngơi chút đi, trẫm dùng thiện xong sẽ qua thăm hoàng hậu."
" Vâng."
.....
_____.
Hồ la hồ la
Ta đã thi xong và viết đây. Ta nản môn lý của ta quá, huhu.
Mn thấy ta viết cổ đại có được ko. Đây là lần đầu của ta đấy, mong góp ý và ủng hộ cho.
Good night mn, tym
22:24