Giang Ly đứng bêncạnh tôi, đỡ vai, giúp tôi tạo tư thế đúng, nói: “Trọng tâm của cô phảingã về phía trước, không được ngã về phía sau…Này, rốt cuộc cô có biếttrọng tâm là cái gì không? Ngã về trước, đúng, cơ thể không cần cứngnhắc như vậy…”
Tôi làm theo những gì Giang Ly nói, nhưng anh ta hình như luôn không hài lòng. Tôi tức giận, hung dữ lườm anh ta.
Giang Ly chẳng biết làm thế nào, lắc lắc đầu, chuyển động cơ thể, đứng phíatrước, bên phải tôi, đưa một tay duỗi ra trước mặt tôi, vừa hay ngoàitầm với của tôi. Sau đó, anh ta nói: “Như thế này đi, tôi ở phía trước,cô ở phía sau, cô nghĩ cách tóm chặt tay tôi.”
Tôi cử động một chút, người nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó thuận theo dốc tuyết trượt xuống.
Đúng vào lúc tôi trượt xuống Giang Ly cũng trượt xuống, anh ta vẫn luôn giữthẳng tay, tôi duỗi dài cánh tay ra, muốn tóm lấy tay của anh ta, nhưngluôn thiếu một chút xíu. Trước đây tôi nghe qua một câu chuyện cười, nói trước mặt một con lừa kéo máy có treo một củ cà rốt, con lừa kia vìmuốn ăn cà rốt nên cư đi thẳng về phía trước…Tôi cảm thấy tôi bây giờrất giống con lừa đó…
Nhưng mà cách này của Giang Ly cũng thực sự hữu hiệu, trượt một lúc lâu rồi tôi mới phát hiện, tư thế này của mìnhtuy tương đối xấu, nhưng thực sự càng ngày càng ổn định, quả nhiên Giang Ly ở một phương diện nào đó vẫn có thể tin tưởng, dựa dẫm được.
Thế là tôi đắc ý, không chú ý đến sự thay đổi dưới chân, không cẩn thậnbước hụt một cái. Trong tình huống thông thường, người ta gặp phải sựviệc bất ngờ, chân tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, vì vậy lúc này tôi vẫn chưa hiểu rõ được chuyện gì xảy ra, liền ngẩng về phía sau, không cầnnghĩ cũng biết tình huống tiếp sau đó…
Nhưng phản ứng của GiangLy cũng rất nhanh, anh ta vừa nhìn thấy tình huống không tốt liêng quayngang ván trượt dưới chân, đứng vững, lúc này tôi do quán tính vẫn tiếnvề phía trước, vừa muốn vượt qua Giang Ly, liền được anh ta chặn lại, ôm chặt lấy eo, tôi khua cánh tay ngã đổ về phía sau. Tuyết trơn quá,Giang Ly không đứng vững, bị tôi ép cũng ngã về phía sau…
Khi tôi ngã xuống đất, cảm thấy bên dưới mềm mềm, chẳng đau chút nào. Tôi gắng sứcbò dậy khỏi người Giang Ly, quỳ xuống bên cạnh, đẩy đẩy anh ta, lo lắnghoi: “Giang Ly, anh không sao chứ?”
Giang Ly mở mắt, lông mi vụtsáng. Tôi cảm thấy mình hôm nay rất kỳ quái, vì sao cứ luôn chú ý đếnlông mi của Giang Ly chứ…Đúng vậy, nhất định là lông mi của Giang Ly dài hơn của tôi, tôi đố kỵ rồi…
Giang Ly chớp chớp mắt, nằm trên mặt đất không động đậy. Tôi cho rằng anh ta ngã hỏng rồi, cúi người đẩy đẩy anh ta, cau mày hỏi: “Giang Ly à, anh không phỉa bị ngã nên hỏng nãorồi chứ?”
Giang Ly cong khóe miệng cười cười, trả lời: “Tôi không bị ngã hỏng…nhưng mà bị đè hỏng rồi.”
Một câu nói vậy thôi cũng khiến tôi ngượng ngùng. Tuy tôi luôn cảm thấytiểu tử này dạy chẳng ra làm sao cả, nhưng đối với sự cố này tôi vẫnphỉa tự chịu trách nhiệm. Thế là mặt của tôi đỏ lên, nói với Giang Ly:“Chuyện đó…xin lỗi nhé…” Tuy hôm nay tôi là chủ nô lệ, nhưng cũng là một chủ nô lệ biết giảng đạo lý, một chủ nô lệ dân chủ.
Giang Ly lại nói: “Cô xoa cho tôi, tôi sẽ không trách cô nữa”
Khốn nạn, tôi nhịn! Tôi nén cơn kích động muốn đập cho anh ta một trận, dịudàng vỗ vào vai anh ta, cười nói: “Đau ở đâu vậy? Để bản chủ nhân xoacho anh.”
Giang Ly giống như đại gia thư thái nằm trên mặt đất, híp mắt lại nói: “Chỗ nào cũng đau, cô xoa chỗ nào cũng được.”
Ý thức được tiểu tử này đang đùa, tôi vô cùng tức giận, nhào đến ngườianh ta, bóp cổ anh ta: “Anh tạo phản rồi, mau dậy cho tôi!”
Giang Ly không chút tình nguyện đứng dậy, tư thế vẫn đẹp trai vô địch (tôi cự tuyệt thừa nhận = =) sau đó anh ta đỡ tôi đang gắng sức lảo đảo dậy,giúp tôi phủi hết tuyết trên người.
Anh ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi vẫn cảm thấy cô ngốc.”
Tôi: “…”
Trước tiên đừng nói tôi rốt cuộc có phải là ngốc hay không, cư coi là tôingốc, anh cũng không cần nói thẳng như thế này chứ? Lời của Giang Ly làm tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi, khơi lên ngọn lửa tức giận trongtôi, thế là tôi cười nhạt nói: “Nói thật lòng, tôi thấy anh dạy cũng chả ra làm sao cả. Tôi nói này Giang Ly à, anh rốt cuộc có biết trượt tuyết không? Còn ván đơn ư? Tôi là học sinh có thiên bẩm như thế này mà anhlại dạy như thế, làm hỏng cả một lớp nhân tài!”
Giang Ly ngẩng đầu nhìn trời, phong thái nhàn nhã, sau đó mặt không có chút biểu cảm nói: “Vậy chúng ta đi hồ hính chữ u nhé!”
Tôi ngẩng đầu nghi hoặc: “Hồ hình chữ U là thứ gì?”
Giang Ly nhìn lướt qua tôi một cái, như nhìn một kẻ đần độn.
Tôi lại bi phẫn rồi, vì sao người ta là nô lệ cũng có thể làm được việc khoa trương như thế chứ!
Khi chúng tôi nhìn thấy thứ rất lớn giống như một đoạn sông dốc đứng kia,cuối cùng tôi cũng hiểu ra hình chữ U chính là một cái hồ hình chữ U(thế này không phải là thừa lời sao = =) Nó giống như ống nước cực đạibị xẻ ra một nữa, nghiêng nghiêng dựa vào dốc núi, cụ thể tác dụng củathứ này và bãi trượt tuyết bình thường có gì không giống nhau, tôi tạmthời cũng chưa nhìn ra, mọi người có thể đi hỏi Baidu đại thần, bà tacái gì cũng biết.
Tôi hiếu kỳ, vì sao hồ hình chữ U này không cónhiều người như chỗ bình thường, lẽ nào chơi ở đây không vui sao? Saunày tôi mới biết, hình như là do hồ hình chữ U này ở trong nước tươngđối hiếm, cũng tương đối nguy hiểm, hơn nữa bãi trượt thu phí hình nhưcũng hơi đắt, càng quan trọng hơn là, thứ này chỉ mở cửa cho những hộiviên cao cấp của khu trượt tuyết…Tóm lại, chiếc hồ này rất đặc biệt.
Tôi đứng ở điểm đầu của chiếc hồ hính chữ U, cách đường trượt nữa hìnhtròn, ngẩng đầu nhìn Giang Ly đứng ở điểm xuất phát cách mấy chục mét.Chúng tôi cách nhau tương đối xa, lúc này Giang Ly nhỏ xíu trong mắt của tôi, nhìn có vẻ rất hay.
Giang Ly điều chỉnh một chút, trượt vào đường đua.
Sau đó tôi liền phát hiện chỗ hay của hồ hình chữ U này.
Chỗ hay của hình chữ U này chính là hình ảnh hiển thị.
Chi thấy Giang Ly trượt nhanh như bay trong đường trượt của hồ, sau đóthuận theo vách của hồ hính chữ U lao lên trên, cuối cùng lao qua váchgồ, dừng lại giữa không trung, anh ta rất tao nhã, một tay tóm lấy mépcủa ván trượt, tay còn lại duỗi ra giữ thăng bằng, sau đó thẳng lưngtrưng ra một tư thế kéo gió…Tôi tuy rất muốn từ chối thừa nhận, nhưngtôi không thể không thừa nhận, tư thế này của anh ta rất đẹp trai.
Giang Ly dừng lại một lát trong không trung, sau đó rơi xuống lòng hồ, tiếptục lặp lại quá trình tăng tốc, tiếp đó ở vách hồ của một góc khác lạibay lên giữa không trung, vẫn tóm vào một mép ván, nhưng tư thế lại đổisang kiểu khác, tuy vậy vẫn rất đẹp mắt.
Giang Ly rơi xuống lònghồ, lại lần nữa hướng lên không trung. Tôi cho rằng lần này anh ta vẫnsẽ tóm vào mép ván rồi phô ra một tư thế thật cool, không ngờ rằng khianh ta bay đến thành hồ, đột nhiên lại tăng thêm lực, cả người xoay…đúng vậy, tôi không nhìn sai, cũng không viết sai,là xoay người, lấy trụcthẳng đứng của thân người làm trung tâm, nhanh chóng xoay một vòng hoặchai vòng, có lẽ là một vòng rưỡi…Tôi không nhìn rõ rốt cuộc anh ta xoayđược bao nhiêu vòng, bởi vì anh ta xoay nhanh quá. Tôi trố mắt nhìn, hyvọng có thể nhìn rõ động tác của anh ta, nhưng điều này là vô ích. Tuyanh ta cách tôi càng lúc càng gần, đáng tiếc tốc độ của anh ta nhanhquá, tôi nhìn đến hoa mày chóng mặt. Thế là tôi không thể không thừanhận, tiểu tử Giang Ly này hình như rất có tài, không, hình như khôngchỉ là rất có tài…
Giang Ly lần nữa hạ xuống dưới, lên khôngtrung, vẫn là xoay người, nhưng mà lần này hình như nhiều hơn lần trướcmột vòng hoặc một vòng rưỡi, tôi nhìn chăm chú đến cay sè mắt và đau,nhưng vẫn không thể theo kịp động tác của anh ta. Giang Ly, anh ta là sự kết hợp giữa lực và mỹ, lực và mỹ!
Giang Ly cách tôi càng lúccàng gần, đã sắp đến đầu hồ, tôi cho rằng anh ta sẽ xoay người thêm lầnnữa, nhưng không ngờ khi anh ta phóng len không trung, đột nhiện giốngnhư một con nhím cuộn mình lại, sau đó lấy chiều ngang của cơ thể làmtrung tâm, nhanh chóng lật lại…
Giang Ly giống như một chiếc máy baychiến đấu linh hoạt, trên trong không trung, tôi ngước mắt nhìn anh ta,kích động đến mức không nói ra lời: Đẹp trai, đẹp trai quá, đẹp traichết đi được!
Tôi cứ luôn cho rằng Giang Ly là loại người trầmtĩnh mà nội tâm, người như thế này thường lý trí và lạnh nhạt. Mà mônthể thao mạo hiểm như hôm nay đây thuộc về những người nồng nhiệt, kíchthích, phóng khoáng, sôi nổi. Không ngờ, thật không ngờ, anh ta biếtchơi môn thể thao mạo hiểm này, lại còn thành thục như thế này nữa, hơnnữa tôi nhìn anh ta dừng lại trong không trung, biến đổi các tư thế khác nhau, luôn cảm thấy anh ta dường như có một sự kiêu hãnh có thể saikhiến được tất cả.
Trong lòng Giang Ly chắc là cũng có một ngọnlửa mãnh liệt như vậy nhỉ? Chỉ cí điều loại mãnh liệt này được ẩn đi,chỉ trong những trường hợp như thế này mới có thể giải phóng ra được.
Khi Giang Ly trượt đến trước mặt tôi, tôi vẫn đang ở trong trạng thái quákinh ngạc mà chưa thu hồi hồn phách về được. Giang Ly khua khua taytrước mặt tôi, tôi chẳng thèm để ý đến anh ta. Sau đó, anh ta lại lấyhai tay đỡ đầu tôi lắc trái lắc phải…Thế là hồn phách của tôi đã quaylại.
Tôi kích động nhin Giang Ly, lắp bắp: “Giang Ly, anh…anh…anh…đẹp trai quá! Anh phải dạy tôi…dạy tôi…dạy tôi…”
Trên mặt Giang Ly thoáng vẻ đắc ý, sau đó cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, làm bộ lắc đầu nói: “không được, nguy hiểm lắm.”
Tôi tiếp tục nói năng lộn xộn: “Không sao cả, không sao cả, tôi không sợ nguy hiểm.”
Giang Ly: “Thực ra tôi thấy cô không học được đâu.”
Tôi: “…”
Tâm trạng của tôi rất phưc tạp. Một mặt là do tôi phát hiện ra Giang Ly làmột nhân tài mà sùng bái anh ta, mặt khác tôi bị anh ta làm cho tứcnghẹn. Tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy lời của Giang Ly hình như cũng cólý, huống hồ từ chỗ cao như vậy trượt xuống, tôi thực sự hơi sợ. Thế làtôi nghĩ thông rồi, cũng tuyệt vọng rồi. Tôi tuyệt vọng lắc lắc vai củaGiang Ly, vừa lắc vừa nói: “Vậy anh biểu diễn một lần nữa cho tôi xem,nhanh!”
Giang Ly phát huy bản chất nô lệ, ngoan ngoãn chạy đến điểm xuất phát.
Tuy đã xem qua một lần rồi, nhưng khi Giang Ly trượt xuống lần thứ hai, tôi vẫn vô cùng kích động. Đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta cuộn như nhímlật (cái đó không gọi là cuộn như nhím lật, là do tôi nghĩ thế, đượckhông nào = =), do nhất thời không thể kiềm chế, tôi hét lớn: “Giang Lyà, anh đẹp trai quá!”
Giang Ly lúc này cách tôi không xa, xem ra nghe thấy lời của tôi, những phản ứng của anh ta lại khiến tôi kinh ngạc.
Anh ta từ không trung rơi xuống thành hồ, mông chạm đất…