Lăng Thần đưa Trường Niên về đến nhà, thấy hắn có vẻ hơi mệt nên anh dìu hắn vào nhà.
Lạc Lạc từ trong nhà thấy Trường Niên không được khỏe nên hốt hoảng chạy ra với vẻ mặt hết sức lo lắng: "Trường Niên anh bị sao vậy?"
Hắn nói với giọng điệu yếu ớt: "Anh không sao chắc tại bệnh cũ tái phát ấy mà"
Ả vội vả nhờ Lăng Thần đưa Trường Niên ngồi xuống ghế còn mình chạy đi lấy thuốc Lăng Thần đỡ hắn ngồi xuống ghế nhỏ nhẹ:
"Từ từ thôi, cậu thật may mắn khi có một người vợ xinh đẹp và hiền thục như Lạc Lạc".
Hắn liếc ánh mắt ghen tuông về phía Lăng Thần trầm giọng: "Cậu mà có ý định gì với vợ của tôi, thì biết tay tôi".
Lăng Thần cau mày cao giọng: "Nhìn mặt tôi giống kiểu người cướp vợ bạn lắm à"
Lạc Lạc bước ra với ly nước và hộp thuốc trên tay thấy không khí có vẻ căng thẳng có chút lo sợ ngần ngại hỏi: "Hai anh nói chuyện gì mà trông căng quá vậy?"
Lăng Thần nói trước: "À không có gì chúng tôi chỉ đọ mắt thôi"
"Thì ra là vậy Trường Niên anh uống thuốc đi nước nè"
Ả ngồi xuống bên cạnh Trường Niên đưa thuốc cho hắn, uống xong hắn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều mặt không còn tái nữa.
"Hai anh ngồi đây nói chuyện nhé, em vào nấu ăn đây?"
Ả mỉm cười chào tạm biệt đi vào nhà bếp và hai người cũng nói chuyện tiếp tục.
Vừa rời khỏi Trường Niên vẻ mặt ả cũng biến sắc có chút lo sợ thở phào: "Phù..cũng may mà Lăng Vũ nói với mình là anh ta thấy mệt nên về sớm, nếu không bây giờ mình đang ở trong quán bar rồi, cũng may mà mình về kịp lúc và nhanh trí đặt đồ ăn tại nhà hàng bây giờ chỉ cần dọn ra là xong thôi."
Sợ Trường Niên phát hiện ả vội vã dọn thức ăn đã đặt sẵn ra đĩa rồi dọn ra bàn, xong xuôi đi ra phòng khách gọi hai người vào: "Em đã nấu xong rồi, hai anh vào ăn nhé"
Vừa nhìn mấy món ăn được trang trí một cách tỉ mỉ Lăng Thần không ngừng trầm trồ khen ngợi: "Wow trông thật hấp dẫn, vợ cậu đúng là đảm đang thật đấy, bây giờ mà kiếm được một người vợ như Lạc Lạc thật sự rất khó tôi thấy ganh tị với cậu rồi nha".
Trường Niên cau mày khó ở: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Không khí một lần nữa trở nên căng thẳng ả có thể cảm nhận được ngọn lửa bùng cháy ghen tuông trong cơ thể của Trường Niên mỉm cười can ngăn:
"Thôi mời hai anh thưởng thức, mong món ăn tôi nấu sẽ hợp khẩu vị của anh Lăng Thần"
Lăng Thần ăn một miếng thì dừng lại nét mặt trầm ngâm đen xì.
Ả dần lo sợ Lăng Thần đã biết được chuyện gì đó ngần ngại hỏi: "Anh sao vậy, món ăn không ngon hay sao?"
Sau câu hỏi của Lạc Lạc, anh thản thốt ăn thêm một miếng nữa: "Wow...công nhận cô nấu ăn ngon thật đấy"
Đang khen anh bỗng dưng dừng lại: "Nhưng mà mùi vị này hơi quen quen thì phải, hình như tôi đã ăn ở đâu thì phải...à tôi nhớ ra rồi tôi đã ăn trong nhà hàng...tôi không ngờ cô..."
Cái chữ không ngờ của Lăng Thần lại khiến Lạc Lạc thót tim cảm thấy hơi nhột.
Lỡ như Lăng Thần nhận ra mùi thức ăn từ nhà hàng chuyện này mà lọt đến tai Trường Niên thế nào hắn cũng làm rõ chuyện này.
Sự thật sẽ sớm được phơi bày. Bây giờ ả chỉ còn trong chờ vào ông trời lo lắng: "Lăng Thần thức ăn có gì sao?"
"Tôi không ngờ...."