Hình như Hà Phong cảm nhận được nỗi đau của cô, hai trái tim hòa chung nhịp đập. Y đau về thể xác, cô đau về tinh thần.
Khóe mắt run run dần rơi xuống một giọt nước chảy dài xuống mép tai.
Đây không phải là lúc gục ngã, y vẫn còn sống mà. Một tháng lận đấy, thời gian còn rất nhiều.
Thanh Nhi đứng lên, từng bước đi nặng trĩu ngồi xuống bên cạnh. Nắm tay y đặt vào tay mình nắm chặt.
“Anh đau lắm phải không? Đừng lo, có em đây rồi, hãy để em chăm sóc cho anh nha”
Đầu ngón tay Hà Phong cử động nhẹ, cô vui lắm, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
“Anh đồng ý ở bên em rồi đấy nha”
Tuệ Liên ở ngồi, đôi mắt ướt đẫm nhìn vào ô cửa nhỏ. Lòng nhẹ đi rất nhiều khi thấy anh họ đã tìm được tấm chân tình của cuộc đời mình.
Chỉ trách sao ông trời quá keo kiệt với y, tuổi đời còn quá trẻ để đi đến cái chết. Có ai từng nghĩ một chàng trai gay lại được một cô gái kiêu ngạo yêu chứ.
Y hạnh phúc quá rồi còn gì? Tuệ Liên nghĩ lại thấy mình quá may mắn khi gặp được Phong Hàn.
Anh rất ít khi nói câu anh yêu em với cô, mà thể hiện rất nhiều qua hành động. Cái chết giả của Hà Phong đã chứng minh điều đó.
Anh tốt như vậy còn cô thì, chỉ biết lừa lộc, dối trá để đáp lại tình cảm của anh.
Làm sao cô có thể nói mình đã từng có con với một người không hề thấy mặt chỉ vì tiền.
Sáu năm trước, cô vừa mới tốt nghiệp trường đại học nhỏ, cầm tấm bằng trên tay nhưng chẳng có việc làm vì thiếu kinh nghiệm.
Một buổi chiều tà trên đường về nhà, hoàng hôn đỏ rực. Khung cảnh được vẽ ra vừa thơ mộng lại mạnh mẽ.
Tuệ Liên ũ rũ bước từng bước nhỏ, cầm tập hồ sơ trở về nhà, cô đã không vượt qua.
Chiếc điện thoại trong túi rùn nhen, cô vội lấy ra bắt máy mà không cần nhìn số của ai.
“Tuệ Liên bệnh tình mẹ em chuyển biến nặng rồi”
Nhận được cuộc gọi từ Hà Phong, cô sững sờ dần sợ hãi.
“Sao hôm qua anh nói mẹ em gần xuất viện rồi”
“Đúng vậy nhưng hôm nay bệnh lại tái phát cần một số tiền lớn để làm phẫu thuật”
“Phiền anh chăm sóc mẹ em, em sẽ gửi tiền đến đó sớm”
Đang thất nghiệp lấy đâu ra tiền chứ, viện phí ở Mỹ đau phải rẻ. Công ty của Hà Phong vừa mới phá sản nên chả giúp được gì.
Cô bôn ba tìm gặp bạn bè để xoay sở, nhưng khi cô đến đều nói bận không gặp được.
Bận gì chứ, chẳng qua không muốn cho mượn thôi. Bây giờ cô mới biết thế nào là hai chữ bạn bè, nhắc đến tiền là trốn tránh.
“Nghe nói Trần phu nhân cần một cô gái để đẻ thuê, tiền thưởng cao lắm”
Trong lúc tuyệt vọng không biết xoay sở ra sao, Tuệ Liên đã vô tình nghe được câu chuyện từ hai người trong quán cà phê.
Chuyện này đối với cô là một cơ hội tốt, trinh tiết là gì so với tính mạng của mẹ mình chứ.
Không nghĩ nhiều cô xin ngay địa chỉ, đến nơi đó là một căn biệt thự nguy nga. Khi gặp mới biết con trai của họ mắc chứng sợ phụ nữ.
Là con trai độc nhất không thể không có con để nối dõi.
“Đây là một trăm ngàn đô, nếu sinh được cháu trai tôi sẽ đưa thêm”
Tuệ Liên được quản gia đưa đến gặp mặt Trần phu nhân trong khuôn viên nhà. Bà rất đẹp, tuy tuổi đã cao nhưng không có một nét gì gọi là già.
Đôi mắt bồ câu sáng trong, nước da trắng nõn không tì vết. Phong thái uy nghiêm, ánh mắt độc đoán nhìn số tiền trên bàn, liếc nhìn cô nói tiếp.
“Tối nay 9h con tôi đi làm về tôi sẽ chuốc thuốc cho cô hành sự. Xong rồi cho nó uống một viên thuốc ngủ thế là xong”
Nghe qua giống như tình một đêm, lấy con chứ không chấp nhận mẹ. Đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện lấy con hay bỏ mẹ.
Tính mạng của người sinh ra mình đang đứng trên bờ vực thẳm.
Cô không chần chừ cầm tiền đứng lên cúi đầu: “Chào bà, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình”
Cầm được tiền là cô chuyển ngay vào tài khoản của Hà Phong. Nhìn số tiền lớn chỉ chuyển trong một ngay y thấy lạ gọi điện hỏi ngay.
“Tuệ Liên, trong thời gian ngắn em lấy đâu ra nhiều tiền vậy”
Cô biết Hà Phong sẽ nghi ngờ nên đã chuẩn bị cho mình một câu trả lời thích đáng.
“Công ty của em thuộc chi nhánh nước ngoài nên rất thoáng, em đã ứng trước 9 tháng. Vì vậy nhờ anh chăm sóc mẹ giúp em rồi”
Nghe giọng của cô không có gì gọi là ấp úng rất dõng dạc nên Hà Phong tạm tin cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đã nhốt mình trong phòng nằm trên giường và khóc, vì sắp sửa làm một việc đáng chê trách.
Đêm xuống, căn biệt thự phủ một màu vàng nhạt từ ánh đèn ngọc bích. Một nam nhân dáng vẻ thanh tao trước bộ sơ mi trắng quần âu bước vào đầy mệt mỏi.
Anh thoáng giật mình khi thấy Trần phu nhận ngồi nghiêm nghị tại phòng khách chờ mình.
Anh tươi cười bước đến ôm lấy cổ bà: “Tối rồi mẹ vẫn chưa ngủ à. Lần sau còn hứa sẽ về sớm”
Bà nhướng mày, lạnh nhạt gỡ tay anh ra khỏi người chê trách: “Biết thế sao không tìm cho mẹ một đứa con dâu sinh cháu cho mẹ bận rộn bớt buồn chán”
Nhắc đến chuyện vợ con anh chán nản ra mặt, nói: “Con đã nói con bận lo cho sự nghiệp. Sự nghiệp chưa thành làm sao nhắc đến chuyện vợ con...chỉ làm khổ họ thôi”
Nhìn căn biệt thự này của bà chưa đủ để lo cho con dâu và cháu nội một cuộc sống an nhàn sao? Có viện cớ không cũng viện cớ không chính đáng.
Nếu con trai đã nói như vậy ý định dùng cái thai để ép anh cưới vợ bỏ qua.
“Được rồi, tắm rửa xuống ăn cơm”
“Tuân lệnh mẫu hasuaj”
Anh tặng bà một nụ hôn nồng cháy trên má hí hửng đi lên lầu.
Bà khó chịu, lau ngay di tích mà anh để lại: “Mẹ cần con hôn vợ mình kìa, nước bọt dính tùm lum”
Nghĩ đến cô gái lúc chiều, ánh mắt bà dịu lại , khẽ cười: “Con bé rất dễ thương, ước gì nó trở thành con dâu của mình nhỉ”