“Đã lâu không gặp, trường mới thân yêu”
Hôm nay Gia Minh và Ninh An đã đi học sau một kì hưởng tuần trang mật trước lễ cưới cùng ba mẹ. Cũng như thường ngày An Lạc là người đưa chúng đến trường.
Chúng vừa bước xuống cổng trường cô cũng có việc riêng phải rời đi. Gia Minh đứng chống hông chỉ tay về phía trước.
“Chuyện nhà đã xong. Con đường chinh phục vợ tương lai chính thức bắt đầu”
Nó vừa chôm chiếc kính râm của ba mình đeo vào hiên ngang bước vào cổng. Ninh An vỗ trán thở dài.
“Đeo kính đen làm sao thấy được vợ chứ”
“Bum...au...cái cột chết tiệt”
Kính đen làm mất tầm nhìn mang thẳng vào cột điện bật ngửa ra. Nhưng không vì thế mà bỏ tư cách cool ngầu đứng lên tiếp tục đeo kính bước đi.
“Au...xin lỗi...Au...cái cây này”
Mỗi bước đi tông phải một chướng ngại vật mà vẫn không bỏ chiếc kính ra. Ninh An cảm thấy cực kỳ xấu hổ không dám nhìn mặt ai lẳng lặng đi sau cách một khoảng rất xa.
Cuối cùng công lao u đầu mấy lần cũng đã được đền đáp bước vào trong lớp. Nó tiến thẳng đến bàn của Tuệ Lâm đang ngồi. Tay phải chống lên bàn tay trái gỡ chiếc kính ngừng ở sống mũi nhìn Tuệ Lâm nháy nháy mắt.
“Bảo bối? Thấy mình thế nào? Rất ngầu phải không?”
Tuệ Lâm nhếch môi cười khinh: “Lố lăng”
Nó phì cười đưa lưỡi dạo quanh răng, rời tay khỏi bàn, dựa người vào cạnh bàn đối diện dãy bên kia.
“Lố lăng? Cậu nói sai rồi! Ga lăng mới đúng. Không biết bảo bối có chịu hẹn hò với bổn thiếu gia này không?” Đẩy gọng kính trở lại vòm mắt.
Tuệ Lâm nghiêng đầu khoanh tay nhếch môi:“Xin lỗi? Bổn tiểu thư không thích thiếu gia, chỉ thích chó thôi”
“Bảo bối thích chó, ồ thiếu gia đây cũng thích chó hay là chúng ta cùng nhau nuôi một chú chó đi”
Tuệ Lâm rời khỏi ghế bước dần tới chọt tay vào vai nó mỉm cười: “Cần gì phải nuôi chó, trong khi mình là chó sẵn rồi”
Nói xong Tuệ Lâm lấy chai nước trên bàn bước ra cửa sổ.
“Dạo này có dịch chó, quên mất mới đụng vào, rửa tay sạch sẽ mới được”
Nói xong Tuệ Lâm lấy chai nước trên bàn bước ra cửa sổ rửa tay. Nó thấy hơi bị nhục nhưng cũng có chút thích tính cách đanh đá này mỉm cười.
“Cậu thích chó, cậu gọi mình là chó. Có phải đây là lời tỏ tình khéo. Cậu bạo hơn mình rồi đấy”
“A...bà xã có chuột kìa”
Hắn đang canh gác bỗng có con chuột luồn quanh chân. Bản tính vốn sợ chuột hắn hoảng loạn chui vào trong rèm nhảy tót lên người Tú Vy. Cô đen mặt vì sức nặng của hắn hét lớn.
“LÝ TRƯỜNG NIÊN, ANH CÓ PHẢI ĐÀN ÔNG KHÔNG HẢ”
Hắn mếu máo: “Anh là đàn ông, nhưng anh sợ chuột híc..”
Cô cũng lạy dài với người đàn ông này, mặt dày như mặt đường lại đi sợ chuột. Cô buông hai tay thả hắn nằm dài xuống kéo dây váy sau lưng.
“Cũng may em mặc váy xong rồi nếu không đệ đệ của anh tối nay đừng hòng yên ổn”
“Em còn nói nữa hả, thả anh ngã đau muốn chết”
Hắn mếu mặt lòm khòm chống tay ngồi dậy mặt nhăn như khỉ. Còn Tú Vy không thèm nhìn mặt hắn tô chút son cho tươi tắn. Thở dài liếc mắt nhìn hắn.
“Đừng nói anh gay đó nha”
“Anh bị gay mà còn có con à”
“Không, em nghi lắm, chắc chắn anh có anh em song sinh, hai đứa trẻ chắc chắn không phải con anh. Đàn ông ai lại sợ chuột đã vậy còn từng vào Bar Gay”
“Là em nói đấy nha, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh thẳng đến mức nào?”
Hắn nheo mắt nhìn cô, ánh mắt có chút gian manh. Chòm tớ đè người cô nằm xuống giường cơ thể cọ sát với nhau.
Cô đỏ mặt không dám nhìn hắn ấp úng: “Anh..anh không được làm bậy..ở đây là đồn cảnh sát à”
Trước gương mặt đỏ ửng này làm sao hắn không hứng lên cho được. Đầu cúi dần vào hóp cổ phà hơi thở nồng ấm vào màng nhĩ của cô thì thầm.
“Em có cảm nhận được vật gì cấn cấn dưới chân không? Đệ đệ của anh đang ***** *** vì em đấy”
“A...đồ biến thái”
"..."