"Cô và Trạch Tịnh Thần có mối quan hệ như thế nào?" Tư Cảnh Nam đứng tựa lưng vào tường, lạnh lùng hỏi Tuyết Linh.
"Chỉ là bạn bình thường, lúc anh ta mới tới Liên Hoa để làm, Lộ Khiết có đưa tôi tới để giới thiệu. Lúc đó, tôi và anh ta không thân thiết cho lắm, tới khi... hơn một tháng trước, tôi từ Nhật Bản trở về, vô tình gặp anh ta nên kết thân làm bạn." Tuyết Linh điềm nhiên trả lời, không một chút nghi ngờ về Trạch Tịnh Thần:"Nhưng tại sao anh lại hỏi tôi về chuyện này? Có điểm gì bất thường?"
"Tôi cảm thấy tên Trạch Tịnh Thần đó không được bình thường."
Theo tình hình bây giờ, Tuyết Linh đoán ngay ra ý nghĩ của Tư Cảnh Nam:"Ý của anh là Trạch Tịnh Thần và tổng giám đốc bệnh viện này, hai cha con họ có liên quan tới cái chết của Tiểu Vũ?"
"Tôi cũng không chắc chắn."
"Xem ra anh đã hiểu lầm Trạch Tịnh Thần rồi." Tuyết Linh nhướng mày nói:"Anh còn nhớ khi nãy, tôi và Trạch Tịnh Thần đều cùng nhau chạy đến không?"
Nhìn vẻ mặt khả nghi của Tư Cảnh Nam, Tuyết Linh gật đầu:"Tôi tin cái chết của Tiểu Vũ không đơn giản. Nhưng Trạch Tịnh Thần không phải hung thủ giết cậu ấy."
"Cô nói rõ xem!"
"Khi vừa bước chân ra khỏi Diệp gia, tôi đã bị theo dõi, xác suất là bọn trong giới xã hội đen là rất cao, trong lúc đang đánh nhau với bọn chúng, Trạch Tịnh Thần đã vô tình đi ngang qua và giúp tôi một tay. Nếu anh ta là hung thủ đi chăng nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh tới như vậy, huống hồ, địa điểm đó cách bệnh viện rất xa."
Tư Cảnh Nam chợt cau mày, suy nghĩ lại câu vừa rồi Tuyết Linh nói. Đây có phải làm sự trùng hợp hay là do ai đó đã sắp đặt trước thì anh không đoán chắc được. Tư Cảnh Nam nhìn Tuyết Linh, hạ giọng:"Chuyện này rất phức tạp, bọn xã hội đen truy đuổi cô, ít nhiều gì bọn chúng cũng đánh hơi được tin tức, hôm sau Hàn Dương Phong sẽ đưa cô đến gặp tôi để tìm cách giải quyết. Chuyện của Tiểu Vũ có cảnh sát lo liệu, còn về Trạch Tịnh Thần nên cẩn thận vẫn hơn."
Tuyết Linh biết Tư Cảnh Nam đang có lòng tốt nhắc nhở mình, mặc dù bản thân cô rất lơ là, nhưng mọi chuyện xảy ra theo hướng phức tạp, khiến cô không cảnh giác không được.
"Tôi hiểu rồi!" Tuyết Linh gật đầu:"Anh trở về với Tiểu Khiết đi, Tiểu Vũ đột ngột ra đi khiến cô ấy rất sốc, lúc này cô ấy rất cần anh."
Tư Cảnh Nam biết rõ, Lộ Khiết là người trọng tình trọng nghĩa, cô ấy xem Tiểu Vũ như em trai của mình, mặc dù nhiều lúc có hơi nghiêm khắc trong công việc nhưng cô ấy vẫn luôn để tâm đến. Sự ra đi không báo trước, không để cô ấy nhìn mặt cậu lần cuối cũng là một loại tổn thương lớn. Loading...
Tư Cảnh Nam khẽ gật đầu, lạnh lùng quay đi, trở về căn phòng kia.
Tuyết Linh thở dài một hơi, mọi chuyện xoay quanh cô đang chuyển biến phức tạp, chuyện Tiểu Vũ chết chính là sự mở đầu cho một chuỗi biến cố sắp xảy ra. Nếu như cô không cẩn thận, e là không những cô mà gia đình của cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
....
Trong lúc đưa Diệp Hâm Đình trở về chung cư, anh rất cẩn thận, một phần để giữ hình tượng cho cô ta, phần nữa vì không muốn hiểu lầm nên đã né tất cả con đường và nơi có các tai mắt của đám phóng viên.
Đi được một đoạn đường, Hàn Dương Phong lái xe, vẻ mặt vô cảm và nghiêm túc, mặc dù không có chút uy hiếp nào nhưng vẫn làm nội tâm Diệp Hâm Đình lung lay, nhưng lại vô cùng kích thích. Đã lâu rồi cô chưa gặp ai ưng ý như Hàn Dương Phong, nếu có cơ hội cô nhất định phải nắm bắt.
Trong bầu không khí im lặng, Hàn Dương Phong đột nhiên cất lời:"Chuyện của Tuyết Linh và cô khi nãy là thế nào?"
"Chuyện là... Tuyết Linh chị ấy phát hiện có người theo dõi, bản tính chị ấy thì khá nông nổi, nên đã một mình dẫn dụ bọn chúng rồi đánh nhau. Tôi có khuyên ngăn nhưng chị ấy rất cứng đầu, vì sợ chị ấy bị thương nên tôi cố tình đi theo, không ngờ lại gây phiền phức cho chị ấy... Nhưng Hàn tổng, anh xem, cứu được chị ấy là tôi cảm thấy an tâm rồi!" Diệp Hâm Đình vừa cười nhẹ nói vừa đưa vết thương lên không trung rồi vẫy vẫy.
Hàn Dương Phong chỉ gật đầu rồi im lặng không nói, bản tính hiếu chiến của Tuyết Linh anh quá rõ. Còn bây giờ, có hỏi Diệp Hâm Đình thế nào đi chăng nữa thì cũng không biết thêm manh mối gì. Hành tung của bọn xã hội đen trong giới Hắc Đạo đánh hơi được Tuyết Linh thì cuống cuồng lên, chúng lại được sự bảo hộ của bang Tâm Trứ nên ngày càng lộng hành. Tuy nhiên, chúng dám ra tay với Tuyết Linh, dám công khai đối đầu với Hàn Long Bang, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chiếc xe Mercedes Benz dừng lại trước một toà nhà chung cư cao cấp cao ngút trời. Diệp Hâm Đình mặc lại áo khoác rồi đội chiếc nón lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít để không ai nhận ra, nói vài lời tạm biệt với Hàn Dương Phong rồi mới bước xuống xe.
Hàn Dương Phong quay xe lại về hướng đường cũ, anh tính sẽ quay lại bệnh viện với Tuyết Linh nhưng giữa chừng cuộc gọi quan trọng gọi đến khiến anh không giải quyết trước không được.
....
Bệnh viện Liên Hoa...
Đã qua điều tra gần nửa tiếng, kết quả giám định cuối cùng cũng đã có, Giản Minh Triết lại bước vào, bắt đầu giải thích rõ thông tin cho tất cả mọi người ở đó.
"Qua cuộc điều tra vừa rồi, xung quanh phòng đa năng và các tầng gần đó được xem là có vật chứng, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nghi ngờ. Dấu vết cũng rất bình thường, có điều tất cả các camera ở tầng đó đều quay ở góc khuất, tôi cũng có vào phòng thiết bị để kiểm tra rồi hồi phục lại, nhưng hoàn toàn không có điều gì đáng nghi. Và cả mọi người ở xung quanh đó đều cho cùng lời khai, họ thấy nạn nhân đi về hướng khoa tim mạch chứ không phải hướng phòng đa năng."
Chứng cứ rõ ràng, buộc tất cả mọi người đều phải câm miệng không ai dám nói ra một câu để phản biện, chỉ có điều An Tuyết không phục, Tiểu Vũ trước giờ cô quen đều thật thà chất phác, làm thế nào có chuyện đó xảy ra, dù có đánh chết cô cũng không tin.
Kết luận của cảnh sát là Tiểu Vũ bị sốc thuốc nên chết, bệnh viện vốn mất uy tín vì bác sĩ của khoa ngoại thần kinh chơi thuốc, nhưng không hiểu vì nguyên nhân nào mà mọi thứ lại quay về quỹ đạo ban đầu, cái chết của Tiểu Vũ thì bị lơ đi, họ xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có mọi người thân thiết như Lộ Khiết, bác sĩ Minh và Hạ Ngân là day dứt, đau lòng.
Suy cho cùng, người khổ nhất vẫn là An Tuyết, cô không thể nào ngờ tới mọi chuyện lại xảy ra như thế này, cái chết của Tiểu Vũ đối với cô là một cú sốc rất lớn, cô biết anh bị hại chết nhưng không thể làm gì, cái bệnh viện này không biết còn chứa biết bao bí mật khủng khiếp nữa, An Tuyết quá mệt mỏi, bất lực không muốn đi sâu thêm, nên cô quyết định từ việc, bỏ về quê để sinh sống, thoát khỏi không gian u tối này.
Tiểu Vũ.... vẫn là một phần trong cô.
...
Tối....
Câu lạc bộ Ceridwen.
Quán bar Tư Uyển.
Dù là ở bất cứ khung giờ nào, Ceridwen cũng thành công thu hút hàng ngàn người ghé thăm. Trong đó, quán bar Tư Uyển là chiếm đa số.
Bước vào bên trong, khung cảnh sập sình của thanh nhạc làm cho các con người trong này điên cuồng nhảy múa.
Đến một căn phòng VIP, Tuyết Linh và Hàn Dương Phong tự động mở cửa bước vào, trong phòng Tư Cảnh Nam và Diệp Tấn đã chờ sẵn.
"Các con đến rồi sao? Mau đến đây ngồi xuống đi!" Diệp Tấn nhanh nhẹn nói. Chuyện đã xảy ra mấy hôm trước với Tuyết Linh đã khiến ông vô cùng lo lắng, nhưng nhận được lời nhắc nhở từ phía Hàn Dương Phong nên ông không manh động.
Họ chọn địa điểm là quán bar tuy rất nguy hiểm nhưng không nguy hiểm bằng các địa điểm khác, bằng chứng lúc trước đã cho thấy, lúc hai người nhận nhau, còn có kẻ biết, huống chi bây giờ sự việc đang rắc rối, nếu chọn địa điểm giống vậy thì không biết sẽ bị đột kích thế nào.
Tuy nhiên, Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong chọn nơi này, ắt cho chủ đích.
Suy cho cùng, Tư Uyển là địa bàn của Tư Cảnh Nam, dù cho kẻ thù có quyền lực lớn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể công chiến tại nơi này. Thêm vào đó, Tư Cảnh Nam cho người canh gác cẩn thận, một con muỗi cũng chẳng thể vào được căn phòng này. Vì vậy, đây là thời điểm bàn giao tốt nhất.
Tuyết Linh theo lời của Diệp Tấn, cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài sang trọng, đưa ánh mắt quan sát kỹ biểu hiện của mọi người. Cô cởi sợi dây chuyền rồi đặt xuống bàn, sau đó cất tiếng:"Con muốn biết chi tiết về sợi dây chuyền này!"
Tư Cảnh Nam nhìn Diệp Tấn, thấy ông gật đầu, anh liền nói ra sự thật:"Sợi dây chuyền này là một phần ba của sợi dây chuyền Fesrali có từ thời Đông Chu, đó là món quà của một nghệ nhân người Pháp, sợi dây chuyền gồm có ba phần có thể tách rời, mặt của nó chỉ có một viên kim cương độc nhất. Qua các thời kỳ lịch sử, ba sợi dây chuyền tách rời và bị thất lạc, nhiều người đã bỏ sức ra tìm kiếm nhưng không được. Mẹ cô thuộc dòng dõi Ai Cập, bà ấy được trao lại sợi dây chuyền chứa mảnh kim cương này và một khối tài sản khổng lồ, vì để an toàn và tiện lợi, bà ấy đã khắc lên viên kim cương này mật mã rồi dùng thạch anh để che khuất. Sỡ dĩ, thân phận bà ấy không bị phát hiện là do chú Diệp đã cố tình che giấu." Ngưng một lát, Tư Cảnh Nam nói tiếp:"Chính vì điều đó, không những khối kho báu và cả viên kim cương cũng rất đắc giá."
Tuyết Linh đưa ánh mắt vô thức nhìn xuống sợi dây chuyền, không ngờ tài sản mẹ cô để lại lại có một chuỗi dài lịch sử phi thường như vậy.
"Nói như vậy, bọn họ muốn có cả viên kim cương."
"Không sai." Tư Cảnh Nam gật đầu.
"Như vậy, Linh Linh sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn." Diệp Tấn cau mày:"Việc bây giờ là phải tìm cách cắt đứt thông tin của viên kim cương này."
"Con sẽ chuẩn bị giúp Tuyết Linh." Hàn Dương Phong nhìn Diệp Tấn, sau đó quay sang Tuyết Linh:"Lần trước cô bị tấn công rồi, sau này nên cẩn thận hơn một chút, đừng tự mình liều chết nữa."
"Nhắc mới nhớ, tôi không biết rõ bọn chúng là người của ai, nhưng cái tên hung dữ nhất trong đám bọn chúng có một hình xăm bọ cạp trên cổ. Rất giống với mấy tên sát thủ ở Tokyo lúc trước."
Nghe Tuyết Linh nói như vậy, Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong liền đưa mắt nhìn nhau.
"Xem ra hắn đã ra tay rồi!"
"Ai cơ?" Tuyết Linh cau mày nhìn Tư Cảnh Nam. Anh nói như vậy, đương nhiên giữa họ đã có xung đột gì đó.
"Là Lya, kẻ cầm đầu Tâm Trứ là một trong những Mafia đứng đầu thế giới."
Tuyết Linh nghe vậy thì giật mình, dù cô có hoành tẩu giang hồ, không sợ trời không sợ đất đi chăng nữa nhưng ở trong tầm ngắm của một kẻ có thế lực khủng khiếp như vậy cũng rất đáng sợ.
....
Bến cảnh phía Tây thành phố.
Trạch Tịnh Thần mặc trên người một bộ đồ xám đen, hai cúc áo trước ngực mở tung, mặc dù thời tiết hiện tại đang rất lạnh, còn đứng trước cảng, gió mang theo hơi nước biển thổi vào càng lạnh hơn, nhưng Trạch Tịnh Thần vẫn không một chút cảm xúc.
Tưởng Ân bước ra sau, nhìn thấy vậy cô liền xoay người, cầm lấy một chiếc áo dạ dài rồi tiến tới đưa cho anh.
"Thời tiết rất lạnh, anh nhớ chú ý tới sức khoẻ."
Trạch Tịnh Thần không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu rồi treo áo khoác trên vai rảo bước đi về hướng tàu thuyền lớn.