Chiếc xe Lexuc IS dừng lại ở ven đường. Diệp Tấn bước xuống, cầm ra trên xe một bó hoa hồng xanh lớn và một chai nước. Ông rảo bước đi vào vùng đất "thiêng". Đứng trước phần mộ của một người, ông nghiêm trang đặt bó hoa xuống, đồng lúc người cũng quỳ xuống.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên bia mộ có khắc dòng tên "Nhược Doanh", ánh mắt ông đôi phần là buồn bã.
Ông rót nước vào ly xong thì cầm bó hoa đặt lại gần bia mộ, cười một nụ cười không mấy vui vẻ.
"Diệp phu nhân, bà có trách tôi không? Người chồng này đã làm không đúng bổn phận, khiến bà phải chịu khổ." Chuyện đã qua rất lâu, ông cũng không muốn nhắc lại, lúc trước vì trốn sự truy sát của Lâm Khương, dù được Tư Vũ mở đường nhưng ông vẫn không cách nào bảo vệ được toàn mạng cho Nhược Doanh. Khi bà sinh đứa con gái ra đời cũng là lúc bà trút hơi thở cuối cùng. Ông cũng rất đau lòng nhưng không làm được gì. Khi đó, ông trốn chạy. Nhưng khi ông quay lại tìm kiếm đứa con gái ngày xưa, ông giao cho một người họ hàng nhận nuôi, bây giờ người đó đã qua đời, đứa con gái cũng mất tung tích.
Diệp Tấn thở dài, ông ngồi xuống cạnh ngôi mộ của bà, khẽ đưa tay lau lau lấy tấm ảnh đã bết bụi.
"Diệp phu nhân, hôm nay tôi mang loại hoa mà bà thích nhất tới... Nhưng tiếc thay, không đưa được con gái tới thăm bà. Phu nhân, tôi phải làm sao bây giờ, không tìm được con bé, là lỗi của tôi. Hiện giờ cả thế giới ngầm đang truy tìm tung tích của con bé, nếu chúng tìm thấy, chắc chắn con bé sẽ gặp nguy hiểm." Ông im lặng thất thần một lúc, rồi khẽ cong môi mỉm cười:"Nhưng bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được và bảo vệ con bé, bảo vệ đứa con gái của chúng ta."
______________________________________________
Chiếc xe Audi vẫn băng băng chạy trên đường, ngồi trên xe, Tuyết Linh do dự một hồi rồi cũng chốt lên tiếng:"Lạc Thần, em có chuyện muốn nói với anh."
Lạc Thần đang chăm chú lái xe, đột nhiên nghe cô nói, anh cũng khá phân tâm, bởi vì cô im lặng từ lúc lên xe cho tới giờ, cô luôn im lặng chẳng nói một lời. Nhưng bây giờ đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến anh rất hiếu kỳ.
Lạc Thần quay đầu nhìn cô:"Có chuyện gì thế? Em nói đi!"
--------------
Bây giờ đã quá trưa, nhưng Lạc Thần vẫn muốn đưa cô đi ăn gì đó nên đã dừng chân tại một nhà hàng, vừa dùng bữa lại vừa dễ dàng nói chuyện với cô hơn.
Ngồi đối diện với cô, Lạc Thần cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu, vậy mà vẫn thấy cô do dự như thể không muốn nói. Anh cảm thấy khá lạ, trước giờ cô luôn dứt khoát, không hề có kiểu chần như bây giờ.
"Linh Linh, em không khỏe ở đâu sao?" Lạc Thần khẽ chau mày, quan tâm hỏi.
"Không có. Lạc Thần, thật ra... Chuyện giữa chúng ta lúc trước đây, là em có lỗi!"
Loading...
"Em..." Lạc Thần nghe vậy thì vô cùng bỡ ngỡ, anh nghiêng nhẹ đầu nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc.
"Em đã biết hết mọi chuyện rồi! Lạc Thần, em thật sự xin lỗi!"
Khung cảnh căng thẳng và buồn bã bỗng vây kín hai người, Lạc Thần hiểu ra chuyện, anh không muốn thấy cô áy náy, cũng không muốn nhìn thái độ buồn bã này của cô nên đã cười cho qua mọi chuyện.
"Sao tự dưng em lại nhắc tới chuyện này? Nó đã qua rồi. Không sao đâu." Lạc Thần cười ôn nhu, mặc dù trong lòng anh đang có một nỗi niềm gì đó không biết gọi tên. Trong chuyện này, cả hai bên đều không có lỗi, về Lạc Thần chỉ vì anh muốn tốt cho cô nên mới chấp nhận lời đề nghị của Tô Vy Vy, còn với Tuyết Linh, tôn nghiêm của một người con gái khi yêu, nhận được sự phản bội ra mặt như vậy thì làm sao mà cô chịu nỗi.
"Dù sao thì cũng tại em..." Tuyết Linh chưa kịp nói hết câu thì ngay lập tức Lạc Thần lại cắt lời cô:"Linh Linh, đừng nhắc tới chuyện này nữa, anh không muốn nhìn thấy em như vậy. Chuyện trước đây không thể trách em được, anh cũng đã quên rồi." Lạc Thần cười tươi tắn, liền gọi phục vụ đến.
"Chúng ta ăn đi, anh đói rồi!"
Nếu Lạc Thần đã nói như vậy, thì cô không còn gì để nói nữa, liền cười trừ rồi gật nhẹ đầu. Tuy nhiên, trong lòng của cô vẫn không ngừng bứt rứt.
................
Hàn thị.
Giản Bân mang một tập hồ sơ và một tấm thiệp mời đến, gõ cửa báo hiệu xong, anh liền mang hai thứ đó bước vào.
"Hàn tổng, tài liệu này cần ký gấp!" Giản Bân nghiêm túc nói, đặt tập hồ sơ đó xuống trước mặt Hàn Dương Phong.
Nhận lấy hồ sơ, Hàn Dương Phong kiểm tra lại bản thảo, cảm thấy hài lòng rồi mới đặt bút ký. Sau đó, anh gấp nó lại, đưa cho Giản Bân.
"Hàn tổng, còn đây là thiệp mời dự buổi tiệc rượu của Trịnh gia, gửi từ tuần trước nhưng bây giờ mới kịp đưa cho anh. Hàn tổng, anh xem qua."
"Để đó đi, cậu ra ngoài làm việc được rồi!"
"Vâng." Nói xong, Giản Bân cầm lấy tập tài liệu rồi rời đi.
Hàn Dương Phong tháo chiếc kính xuống, liếc nhìn tấm thiệp rồi chợt mỉm cười:"Cậu ta nói làm là làm thật sao? Không ngờ, tình yêu của cậu ta lại lớn lao như vậy."
..............
Bệnh viện Liên Hoa.
Ở trong phòng làm việc riêng của mình, Lộ Khiết chăm chú quan sát vào những tấm ảnh chụp CT được dán lên màn chiếu, khoanh tay sờ cằm ngẫm nghĩ.
Quan sát được vài phút, Lộ Khiết liền lấy giấy rồi ghi rõ ra những chi tiết mà mình thấy được. Tiếng gõ cửa bất giác vang lên, Lộ Khiết ngồi trên bàn làm việc không quay đầu, âm trầm phát ra tiếng nói:"Vào đi!"
"Tài liệu mà cô cần." Giọng nói người đàn ông vô cùng ngọt ngào, anh ta đặt tờ giấy lên bàn, rồi cho hai tay vào túi áo blouse trắng.
Lúc đầu cô còn tưởng là Tiểu Vũ, bởi vì tài liệu này là cô nhờ Tiểu Vũ mang đến hộ, nhưng khi nghe giọng nói phát ra, cô biết chắc người này không phải là Tiểu Vũ.
Theo bản năng, Lộ Khiết ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ngay hình ảnh của Trạch Tịnh Thần, cô cũng khá bất ngờ, nhưng một lúc sau lại điềm tĩnh trở lại.
Lộ Khiết từ ghế đứng lên, nở nụ cười hòa nhã với anh:"Trạch Tịnh Thần, anh về lúc nào vậy?"
Trạch Tịnh Thần nở nụ cười ôn nhu:"Tôi về từ tuần trước, nhưng vì bận một số công việc cá nhân cho nên hôm nay mới đi làm lại được. Mọi người... Vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt."
Nhìn bản hồ sơ mà Lộ Khiết đang cầm trên tay, Trạch Tịnh Thần khẽ nhíu mày:"Cô tính đi đâu vậy?"
"Tôi tính đến phòng chụp X - Quang để xem lại bản chụp ở đó, người này bị thương khá nặng, một bản chụp CT thôi vẫn chưa nói lên gì. Tình trạng của bệnh nhân còn phải quan sát thêm một thời gian nữa thì mới được tiến hành phẫu thuật." Lộ Khiết nhướng mày nhìn anh:"Anh cần tôi giúp gì sao?"
"Không có, thật ra, tôi có một người bạn sắp xin vào đây làm, tối nay tính sẽ mời mọi người đi ăn một bữa để mở rộng thêm quan hệ bạn bè cho cô ấy. Bác sĩ Lộ, tối nay cô đi được không?"
Lộ Khiết không cần suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý ngay:"Tất nhiên là được rồi, để tôi thi xếp trước đã."
"Được."
Vài phút sau, Lộ Khiết đã chuẩn bị xong giấy tờ và chuẩn bị đến phòng chụp X - Quang. Nhưng giữa chừng lại nhớ đến mình cần nhắc Tiểu Vũ một số vấn đề nên đã rẽ đường đi đến đại sảnh chính của khoa.
Đứng từ xa, Lộ Khiết quan sát thấy một người con gái đứng quay lưng về hướng của mình, tóc cô gái xõa dài ngang lưng, cách ăn mặc thì rất tử tế và chỉn chu, trông giống như một vị tiểu thư. Trạch Tịnh Thần mỉm cười, cất bước đến bên cô gái đó, động tác và cử chỉ của anh đối với cô ấy rất dịu dàng và thân mật. Lộ Khiết chớp chớp mắt nghi hoặc trong giây lát, chẳng lẽ cô gái đó là bạn gái của Trạch Tịnh Thần?
Hai người bọn họ đã bước tới quầy lễ tân, Lộ Khiết cũng rảo bước đi tới.
Nhìn thấy cô, Trạch Tịnh Thần cười rất vui vẻ:"Bác sĩ Lộ, cô tới rồi sao?" Sau đó, anh quay đầu nhìn mọi người:"Giới thiệu với mọi người, đây là Tưởng Ân, bạn thân của tôi!"
Mọi người nghe như vậy thì người buồn người vui, vừa nãy, khi chứng kiến cảnh bác sĩ Trạch có cử chỉ ôn nhu như vậy với một người con gái lạ, đôi phần họ đều nghĩ hai người là một đôi, người ngưỡng mộ thì vui, người từng thần tượng anh thì buồn. Nhưng họ đều cảm thấy rất có cảm tình với cô gái này, quả lại Tưởng Ân lại còn rất xinh đẹp nữa.
Tưởng Ân cười nhẹ, giữ sự tự tôn, chào mọi người rồi quay sang nhìn Lộ Khiết:"Chào cô, bác sĩ Lộ. Tôi có nghe Tịnh Thần kể rất nhiều về cô, biết được cô là một bác sĩ giỏi. Sau này có gì mong cô giúp đỡ."
Lộ Khiết cười, bắt tay đáp trả:"Được."
"Vậy mọi người làm việc trước đi, tôi đưa Tưởng Ân tới phòng viện trưởng một lát." Trạch Tịnh Thần nói xong thì cùng Tưởng Ân rời đi.
Ánh mắt mọi người vẫn không rời khỏi bóng dáng hai người kia, Hạ Ngân chống cằm, ánh mắt ngưỡng mộ:"Hai người họ xứng đôi thật."
Lộ Khiết cô cũng thấy vậy. Loay hoay được một lúc, Lộ Khiết mới đi vào chuyện chính:"Tiểu Vũ, cậu đến phòng bệnh A12, bệnh nhân phòng đó cần kiểm tra huyết áp. Một tiếng sau đó, cậu đưa bệnh nhân đó tới phòng cấp cứu, tôi sẽ kiểm tra lại động mạch của bệnh nhân rồi sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ động mạch."
"Vâng." Tiểu Vũ gật đầu, rồi nhanh nhẹn chạy theo cô.
"Bác sĩ Lộ! Chị nghĩ xem, cô gái đó và bác sĩ Trạch thế nào? Hai người họ trông hợp như vậy thì sao lại làm bạn, tiếc thật." Tiểu Vũ tặc lưỡi.
Bước vào trong thang máy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ:"Tôi cũng thấy họ rất hợp. Nhưng còn vấn đề họ tại sao là bạn, cậu nên đi hỏi thẳng thì hơn."
Vấn đề này, bọn họ có kinh nghiệm hơn cả cô, họ còn không biết thì sao cô đoán ra được.
Tiểu Vũ chỉ cười cười, không thắc mắc, không tò mò, không lo chuyện bao đồng chỉ có thể là bác sĩ Lộ.
.....
Văn phòng viện trưởng.
Trạch Tịnh Thần ngồi vắt chéo chân ở ghế sofa, tự do thoải mái uống trà. Bên cạnh anh là Tưởng Ân, khí chất và phong thái không kém. Chỉ có mỗi viện trưởng là mang khuôn mặt lo lắng.
Ông ta khom lưng, cặm cụi viết gì đó, cử chỉ vô cùng gấp rút và nhanh nhẹn. Xong xuôi, ông ta bỏ cây bút xuống rồi cầm lấy tờ giấy mình vừa viết xong, đem tới đưa cho Trạch Tịnh Thần, ông ta cúi nhẹ đầu, từ tốn cất lời:"Trạch thiếu, đây là những thông tin mà ngài cần, tôi đã ký xong hết rồi!"
Trạch Tịnh Thần nhìn mẫu giấy rồi vươn tay cầm lấy, lướt mắt nhìn lên những dòng chữ đó. Phía dưới cũng đã có con dấu xác nhận của viện trưởng.
"Đơn xin việc đã được phê duyệt rồi, bắt đầu từ giờ Tưởng tiểu thư chính thức được nhận." Viện trưởng mỉm cười, kính nể nói.
"Được rồi, ngồi đi!" Trạch Tịnh Thần mỉm cười, đưa mẫu giấy ấy cho Tưởng Ân rồi nhìn viện trưởng:"Sau này cứ gọi tôi bình thường như những người khác, ở đây không cần phân biệt."
"Tôi hiểu rồi!" Viện trưởng nói xong thì liền xem đồng hồ, nhận ra rằng mình sắp có cuộc họp quan trọng nên đã xin phép Trạch Tịnh Thần rồi rời đi trước.
Cánh cửa phòng dần khép lại, bên trong hiện giờ chỉ còn Trạch Tịnh Thần và Tưởng Ân. Lúc đầu Tưởng Ân bày biểu cảm như thể rất vui mừng vì được nhận, nhưng sau khi viện trưởng rời khỏi phòng, khuôn mặt Tưởng Ân bỗng chốc thay đổi, dần trở nên khó hiểu.
Cô đặt mẫu giấy xuống bàn, nhíu mày nhìn sang Trạch Tịnh Thần:"Sao anh lại đưa em vào đây?"
Khóe môi Trạch Tịnh Thần khẽ nhếch lên, thái độ vô cùng bình thản:"Muốn kế hoạch thành công, bất cứ thủ đoạn nào cũng không chừa. Tôi đưa em vào đây là để em giúp tôi một tay, còn công việc kia rất nguy hiểm. Tôi không muốn em lại liều mạng."
Tưởng Ân nhìn Trạch Trịnh Thần với ánh mắt vô cùng sâu lắng, đây là lần đầu tiên, anh chính miệng nói lời lo lắng quan tâm như vậy với cô. Nhưng cô cũng không biết có nên vui hay không nữa. Tưởng Ân khẽ gật đầu, trả lời anh:"Được, em hiểu rồi."