“Kết hôn? Con nói Hoa Ly muốn kết hôn với con sao?”
Tần phu nhân ngồi ở phòng khách, vừa cầm tách trà lên định uống thì nghe Tần Viễn thông báo tin này. Bà ngạc nhiên nhìn, bỏ ngay tách trà xuống bàn để hỏi thực hư câu chuyện. Bà còn nhớ chuyện kết hôn này bà và Tần Viễn đã nhiều lần hỏi Hoa Ly, nhưng cô vẫn luôn ngại ngùng từ chối, nói rằng mình vẫn còn nhỏ.
Tần Viễn gật đầu, dù rằng đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ nhưng niềm vui này khiến anh khó mà giấu được. Từ ánh mắt cho đến đôi môi của anh, đều đang phảng phất nét cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà bà chưa từng thấy từ khi cha anh mất.
“Mẹ! Khó khăn lắm cô ấy mới có ý định này, hơn nữa bây giờ mọi chuyện đều đã dần ổn định, không còn gì cản trở con và cô ấy nữa.”
“Còn nước mắt giao nhân?”
Anh khựng lại, nụ cười trên môi cũng vì câu nói này mà tan biến. Thời gian trôi qua lâu, anh dường như đã quên mất rằng nếu như không có nước mắt giao nhân thì Hoa Ly đã không vui vẻ như bây giờ, thậm chí sẽ không yêu anh. Những giọt nước mắt ấy khi thấm vào máu thịt của người uống, sẽ kích thích hệ thần kinh và trí não quên sạch những kí ức đau buồn trong quá khứ. Hoa Ly đã uống nó rất lâu, chứng tỏ công dụng của nước mắt giao nhân sớm muộn gì cũng sẽ hết hiệu lực. Đến lúc đó, mọi thứ lại trở về với quỹ đạo ban đầu, Hoa Ly lại trở thành một người ôm trong mình oán hận và đau thương. Tình yêu không còn, nghĩ về một tương lai tươi sáng và chuyện kết hôn lại càng không thể.
Tần Viễn nhìn mẹ mình, khoé môi hơi cong lên như nửa cười nửa không.
“Suýt nữa thì quên mất, người đêm qua nói muốn kết hôn với con, đã từng hận con đến tận xương tủy.”
Tần phu nhân xót xa, đôi mắt hoe đỏ nhích đến gần đặt tay mình lên vai của anh. Bà biết, chuyện mà người lớn đã gây ra trong quá khứ ảnh hưởng không hề nhỏ đến tình cảm giữa anh và Hoa Ly. Nếu không nhờ có nước mắt giao nhân, có lẽ bây giờ Tần Viễn đã không đắm chìm trong tình si đến vậy. Trở về với thực tại, anh mới nhận ra nó giống như một viên thuốc mê hồn, đưa anh vào ảo tưởng của tình yêu, khi tỉnh lại chỉ có thương đau và thù hận.
“Viễn à! Mẹ biết con không muốn lừa dối con bé, không muốn để con bé uống nước mắt giao nhân. Nhưng tình thế khó xoay chuyển, nếu bây giờ con muốn kết hôn cùng con bé, thì lại phải để nó uống thứ nước mắt này một lần nữa. Mọi chuyện, lại trở về quỹ đạo ban đầu.”
Trở về quỹ đạo ban đầu? Hoa Ly đã dùng nó một lần, quên đi anh một lần. Nhưng lần ấy là quên đi những oán giận và đau thương. Còn lần này, anh và cô khó khăn lắm mới có thể như bây giờ, chỉ cần uống nó thì cô sẽ lại như một tờ giấy trắng, không còn nhớ gì hết. Tần Viễn thở dài, tâm trí lúc này bị hai luồng suy nghĩ dằn xé nhau.
“Dạ! Con sẽ tìm mang nó về đây!”
Cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ đều đã bị một con ong nhỏ bay xung quanh nghe thấy. Sau khi anh và mẹ mình rời khỏi phòng khách, nó cũng bay sang phòng của Hoa Ly, đậu trên những cánh hoa hồng màu đỏ thẫm. Cô bước đến chậm rãi ngồi bên cửa sổ, chạm tay lên cánh hoa, sương sớm nhẹ nhàng rơi vào đầu ngón tay.
“Thế nào? Đã nghe được những gì rồi?”
Con ong bò qua bò lại trên những cánh hoa, cố chui vào bên trong để tìm tinh túy của mật ngọt.
“Tần Viễn nói với mẹ mình về chuyện kết hôn cùng với cô, nhưng sau khi nghe bà ta nói một câu thì tâm trạng liền xuống dốc.”
Hoa Ly nhíu mày, ánh nắng bên ngoài rọi vào phất lên vai cô, một chút ánh vàng phủ lên gương mặt trắng trẻo.
“Câu gì?”
“Nước mắt giao nhân.”
Nước mắt giao nhân? Một loại thần dược có công dụng xoá sạch kí ức đau buồn của một người trong quá khứ. Tần Viễn lại muốn dùng nó để thao túng mình, muốn mình một lần nữa quên đi mọi chuyện, trói buộc mình bên cạnh anh ta? Có lẽ anh ta không thể ngờ, rằng nước mắt giao nhân trong cơ thể mình từ lâu đã không còn tác dụng nữa. Anh cần tôi đến như vậy sao? Là vì điều gì chứ? Vì tình yêu? Hay là vì cảm thấy ăn năn tội lỗi, muốn chuộc lại lỗi lầm mà cha anh và gia đình anh đã gây ra?
Con ong nhỏ bò từ trong nhụy hoa ra sau khi đã hút mật no nê. Nó bay qua bay lại rồi lại đậu lên một đoá hoa khác, đôi mắt của nó bỗng hiện lên một màu đỏ rực, chiếu thẳng vào mắt của Hoa Ly. Lúc này, cô liền nhìn thấy được hình ảnh Tần Viễn và Tần phu nhân nói chuyện cùng nhau lúc nãy.
“Suýt nữa thì quên mất, người đêm qua nói muốn kết hôn với con, đã từng hận con đến tận xương tủy.”
Suýt quên? Anh tốt nhất phải ghi nhớ chuyện này cho thật kĩ, phải khắc sâu vào xương tủy của mình. Bởi vì bây giờ, Diệp Hoa Ly tôi mới thật sự để cho các người phải trả giá.
“Để ý xem anh ta nói khi nào thì xuất phát, tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Tôi cũng muốn xem thử, làm cách nào để có thể lấy được loại nước mắt quý giá đó.
…