Doãn Lập Thành cong cong khoé môi, khí chất nhu hoà ôn nhã, đối với câu hỏi xã giao kia vô cùng từ tốn đáp trả.
"Giống thì có giống, bất quá vẫn có chút khác..."
Còn chưa kịp để Lập Thành nói xong, Âu Minh Triết đã dương đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng lườm Dương Lâm đang rung đùi kia: "Tôi có vợ rồi."
Câu nói này chẳng qua là một cầu thông báo rằng hắn đã có vợ rồi. Những hình như ẩn ý không phải là như vậy. Cả ba người nam nhân còn lại đương nhiên hiểu được dụng ý sâu xa của câu đó rồi.
Câu này thực chất có nghĩa là: "Không cần lên mặt làm gì, hắn đã dẫn đầu bốn người rồi."
Dương Lâm là người chưa biết tin, đương nhiên sẽ vì chuyện này mà đứng hình vài giây. Người phản ứng nhanh nhất bây giờ chuyển lại cho Lập Thành, anh nhanh chóng cất tiếng bác bỏ.
"Cậu kết hôn như vậy không tính!"
Âu Minh Triết nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Sao lại không tính?"
"Cậu là do Âu lão gia bắt ép mới lấy, vậy không tính."
"Tôi cùng vợtương kính như tân, ôm đã ôm, hôn đã hôn, những việc Vợ chồng cần làm với nhau cũng đã làm. Cô ấy còn được tôi công nhận là nữ chủ nhân, ai dám nói không tính. Lần sau gặp, ít nhất các cậu phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu!"
Âu Minh Triết nói ra những lời như vậy mà khí chất cao ngạo bất phàm lại giống như đang bàn chuyện làm ăn. Khiến ba con người, sáu cặp mắt thay phiên nhìn nhau, câm nín.
Quả nhiên người ta nói không sai, thứ đáng sợ hơn một tên biến thái, chính là một tên biển thái mặt dày nhiều tiền, đã là biến thái còn ra vẻ chính nhân quân tử. Mà vừa hay, nơi đây lại tụ họp rất nhiều thành phần trong đó...
Chuyện này xuất phát từ nhiều năm trước, khi mà có một lần bốn người thử phần bề cao thấp. Nhưng kết quả nhận thấy là hoà. Vì không chấp nhận chuyện này, ngay từ ban đầu bọn họ đã giao kèo rằng, chỉ cần ai cưới được người vợ trong lòng mình trước tiên sẽ nghiễm. nhiên là người đứng đầu. Không nhất thiết phải gọi một tiếng đại ca, nhưng mà tiếng chị dâu thì nhất định không thể thiếu. Ít nhất phải gọi lấy một lần.
Lúc trước cả ba bọn họ đều đã có đối tượng theo đuổi. Chỉ có mình Âu Minh Triết vẫn là nam nhân chưa bước qua bể tình. Tất cả đều nghĩ rằng hắn sẽ trở thành cậu út trong nhà, đều chọc hắn... Nhưng chỉ mới hơn một năm, mọi chuyện đều xoay vòng vòng như vậy? Cậu ta cư nhiên là người cưới vợ đầu tiên?!
Dương Lâm lúc này mới hoàn hồn lại được, ngay tức khắc Vỗ bàn kháng nghị.
"Không đúng, không thể như vậy được, An Di nhà tôi cũng đã có tiểu gia hỏa đang sống nhờ
đâu trong bụng cô ấy được bốn tuần rồi. Xét về lí thì tôi mới là người đầu tiên!"
Cả ba người đều bất ngờ, không ngờ tên này vậy mà đánh nhanh thắng nhanh như vậy, đến cả tiểu nhóc tì cũng có rồi? Riêng Âu Minh Triết không phải là bất ngờ, mà là có chút ghen tị. Gì chứ hắn hôm qua mới được ăn thịt, vậy mà tên này đã có đứa nhỏ khoe khoang rồi?
Tuy vậy, Âu Minh Triết bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nói với Dương Lâm.
"Giấy kết hôn đâu?" - Âu Minh Triết thả lỏng cơ thể, với tay lấy từ trên bàn một ly Old Fashioned. Chất lỏng màu vàng cam độc đáo cổ điển cử thế được giữ lại bởi những ngón tay thon dài có lực của nam nhân. Hắn cong cong khoé môi, sóng mắt nhìn Dương Lâm càng thêm tự tin.
"Không có giấy kết hôn làm bằng chứng thì đừng mơ Tiểu Ân nhà tôi gọi vợ cậu tiếng chị dâu."
Doãn Lập Thành và Lục Cảnh Nghi cũng gật đầu tán thành.
"Cái này... Chậc, đáng lẽ đã đăng ký kết hôn từ tháng trước rồi... Sau đó có vài chuyện xảy ra. không theo kế hoạch."
"Tóm lại là vợ cậu bỏ trốn rồi?" - Doãn Lập Thành vắt một chân lên đùi mình, khoé miệng không kiểm soát được mà nhếch lên tạo thành nụ cười cao hứng khi người khác gặp nạn.
"Ừm, có thể nói là như vậy." - Dương Lâm không giấu giếm làm gì, lập tức gật đầu. Anh còn không biết bản thân đã làm cái gì sai, mới vừa mang vợ về nhà chưa được bao lâu, cô ấy đã nhân lúc anh sơ sẩy nhất mà biệt tăm biệt tích.
Vừa mới biết bản thân được làm cha, toàn bộ cảm xúc đều ngập trong hai chữ "hạnh phúc". Lại ngay trong buổi hôm đó nhận được tin An Di chạy đến sân bay bỏ trốn...
Đến cả chính Dương Lâm lúc đó còn nghi ngờ, có phải bản thân là con ghẻ của ông trời sinh. ra hay không nữa.