Chương 506:
Dì Ngô cười một tiếng, nói: “Tối hôm qua cháu nói muốn ăn mì, dì làm cho cháu rồi này, cháu ăn thử xem ngon không.”
“Cảm ơn dì ạ.” Đàm Tiểu Ân ngồi xuống.
Một giây kế tiếp, Âu Minh Triết cũng đi theo xuống.
Dì Ngô thấy anh đi xuống, còn tưởng là Lý Sơn, kết quả nhìn một cái, phát hiện có gì không đúng lắm, tại sao lại là Âu Minh Triết?
Âu Minh Triết bình thường đều là ngồi lên xe lăn, hiện tại xe lăn không thấy đâu, trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy kì quái.
Âu Minh Triết bình tĩnh đi tới, ở bên cạnh Đàm Tiểu Ân ngồi xuống, cưng chiều nhìn Đàm Tiểu Ân, “Ăn từ từ thôi.”
“Em sắp không kịp rồi.”
Dì Ngô còn sững sờ ở một bên, nhìn hai người nói chuyện mới dám xác nhận, người trước mắt là Âu Minh Triết.
“Minh Triết, cậu…”
Dì Ngô nhìn Âu Minh Triết, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nói với dì Ngô: “Mì của tôi đâu?”
Dì Ngô ngây ngất gật đầu, “Đây, tôi lấy cho cậu ngay.”
Bà có chút hoang mang rối loạn mà đi vào phòng bếp, cảm giác cũng giống Đàm Tiểu Ân lúc mới biết, còn cho là mình đang nằm mơ.
Mãi đến khi bê mì ra, đặt ở trước mặt Âu Minh Triết, mới hỏi một câu: “cậu có thể đi lại được rồi?”
Phải biết tối hôm qua, Âu Minh Triết vẫn còn ngồi trên xe lăn.
Âu Minh Triết: “Ừm.”
“Tôi…” Dì Ngô mừng đến không biết phải nói gì, “Tôi đi gọi điện thoại báo cho lão phu nhân.”
Bà quả thực không có cách gì kìm chế nội tâm kích động của bản thân, quá khó tin rồi.
Từ khi Âu Minh Triết không thể đứng dậy, cả nhà họ Âu chìm trong không khí buồn phiền, giờ anh có thể đứng lên, cả thời giới như bừng sáng lên.
Đàm Tiểu Ân nhìn bóng lưng kích động của dì Ngô rồi nhìn thoáng qua Âu Minh Triết
Phản ứng của dì ngô khiến cô có được cảm giác chân thực, thì ra không phải cô đang mơ
Âu Minh Triết trộn bát mì, thấy Đàm Tiểu Ân cứ nhìn chằm chằm dì ngô: “không lo ăn lại đang nhìn gì? Không sợ trễ sao?”
Đàm Tiểu Ân liếc anh một cái: “anh xem dì ngô vui đến sắp khóc rồi kìa?”
Đàm Tiểu Ân cũng nhanh muốn khóc.
Chỉ là sự việc quá đột nhiên, cô có chút chưa phản ứng được.
Âu Minh Triết nhìn thoáng qua dì ngô, anh biết một khi đứng lên thì tất cả mọi chuyện sẽ khác.
Người vui không chỉ có dì ngô, mà còn cả thảy người nhà họ Âu.
Anh thu lại tầm mắt: “nhanh ăn cơm, trưa này nhớ phải cùng anh đi ăn cơm, anh để người ta tới đón em.”
“Vâng.”
–
Sáng hôm sau, khi Đàm Tiểu Ân vào trường thì vừa vặn gặp Dương Nhạc Linh
Từ lúc bị Âu Minh Triết cảnh cáo, Dương Nhạc Linh rất ít chủ động cùng cô chào hỏi.
Hôm nay nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, Dương Nhạc Linh lại đi tới, lo âu nhìn Đàm Tiểu Ân: “em không sao chứ?”