Lúc Đàm Tiểu Ân thức dậy đã là hơn một giờ chiều, cảm giác toàn thân ê ẩm đau nhức. Cô tựa vào gối, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngẩn một hồi mới bò dậy.
Lúc xuống nhà, nhìn thấy Âu Châu Du chính ở trong phòng bếp làm bánh ngọt.
“Chị.” Đàm Tiểu Ân mang dép đi tới.
Đàm Tiểu Ân bình thường có thức dậy muộn đến đâu, cũng sẽ không ngủ đến giờ này, Âu Châu Du vốn còn muốn hỏi một chút, thấy bộ dáng này của cô, trong nháy mắt liền hiểu.
Chị vốn đang lo lắng, Dương Nhạc Linh lần này trở về, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Đàm Tiểu Ân, xem ra, là lo lắng thừa rồi.
Âu Châu Du vô cùng ôn nhu nói với Đàm Tiểu Ân: “Chị để đồ ăn ở trên bàn, em xem đã bị nguội chưa? Nếu nguội rồi để chị hâm lại.”
Đàm Tiểu Ân đi tới bên cạnh bàn ăn, mở nắp, ” Vẫn còn nóng ạ.”
“Vậy em ăn mau một chút, đói bụng lắm rồi hả?”
Đàm Tiểu Ân xấu hổ nói: “Cũng chưa đói lắm ạ.”
Chủ yếu là mệt mỏi… Cô hiện tại chỉ hận sao vừa rồi không nằm lì trên giường không xuống nhà cơ chứ!
Đàm Tiểu Ân xới cơm, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Rất nhanh Âu Châu Du cũng đi ra, chị ngồi xuống bên cạnh, nhìn Đàm Tiểu Ân, “Nghe nói tối hôm qua Minh Triết đi gặp Dương Nhạc Linh rồi hả?”
Đàm Tiểu Ân gật đầu, “vâng ạ.”
“Vậy có biết hai người họ nói cái gì không?” Âu Châu Du quan tâm nói.
Đàm Tiểu Ân vừa ăn cơm, một bên đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Âu Châu Du.
Nghe được Dương Nhạc Linh cho là Âu Minh Triết muốn quay lại với cô ta, Âu Châu Du tức muốn nổ ruột, “cô ta lại cho là Minh Triết muốn quấn lấy cô ta không buông? Não cô ta bị chó ăn mất rồi sao? Lúc trước cô ta tới nhà của chị lẽo đẽo bám đuôi Minh Triết, Minh Triết nhìn còn lười nhìn cô ta thêm một cái. Bây giờ còn tưởng nó níu kéo cô ta sao?”
Chị vốn đang lo lắng, Dương Nhạc Linh lần này trở về, là muốn bám lấy Âu Minh Triết không buông.
Âu Châu Du còn đang lo lắng cho Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân gả cho Âu Minh Triết, chịu không ít ủy khuất.
Hai người lại mới vừa kết hôn, nếu như lúc này Dương Nhạc Linh thật sự chạy tới phá hoại quan hệ của hai người, chị nhất định sẽ không bỏ qua cho Dương Nhạc Linh.
Lại không nghĩ rằng,người phụ nữ kia lại nói ra những lời này.
Giận đến mức làm Âu Châu Du đau dạ dày, liền tâm tình làm bánh ngọt cũng không có, trực tiếp đi phòng khách, gọi điện thoại.
Âu Châu Du mới vừa đi ra, điện thoại của Đàm Tiểu Ân liền vang lên.
Cô nghe điện thoại, “A lô.”
“Dậy rồi à?” Âm thanh ôn nhu, từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
Mặc dù là đang gọi điện thoại, nhưng cảm giác thật giống như anh ở bên cạnh cô, làm cho Đàm Tiểu Ân không nhịn được nhớ tới tối hôm qua.
Cô đỏ mặt gật đầu một cái, “Ừm.”
“Còn đi được không?” Âu Minh Triết giờ phút này đang ở trong phòng làm việc bên cửa sổ, nghe được âm thanh của cô, khuôn mặt tràn đầy thâm tình.
Đàm Tiểu Ân nghe anh hỏi như vậy,chỉ hận không thể chặn miệng của anh lại, “… Có…”
Âu Minh Triết nói: “Hôm nay hình như em không có tiết, có muốn tới công ty anh không, anh bảo tài xế đưa em qua đây.”
“Đến công ty anh làm cái gì?”