Sau đó liền ngồi ở bên cạnh Đàm Tiểu Ân, nhìn Đàm Tiểu Ân đưa đầu chết một lần rồi lại một lần, cô cảm giác mình mất hết mặt mũi rồi!
Trò chơi này không thích hợp với cô!
“Không chơi nữa!”
Đàm Tiểu Ân phá bẵng để điện thoại di dộng xuống.
Đàm Thanh Đức vì dự kiến trước của mình cảm thấy kiêu ngạo, “Em đã nói chị em chơi game dốt rồi mà!”
“Im miệng em lại.”
Đàm Tiểu Ân liếc cậu ta một cái, đứng lên, phát hiện Âu Minh Triết đã đi ra phòng ăn, đi thẳng tới đó.
Âu Minh Triết ngồi ở bên cạnh bàn ăn, an tĩnh uống nước, không biết đang suy nghĩ gì.
Âu Minh Triết nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đàm Tiểu Ân vì chơi game thua, ánh mắt ôn nhu, “Không chơi nữa hả?”
“Không chơi nữa.” Đàm Tiểu Ân ở bên cạnh anh ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của anh, “Bọn họ chê em là đồng đội heo.”
Âu Minh Triết dương khóe miệng lên, chẳng qua là chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, lại làm cho người ta không khỏi thần hồn điên đảo.
Đàm Tiểu Ân nhìn anh,ra vẻ tội nghiệp hỏi: “anh cũng cười em?”
Âu Minh Triết cầm tay cô,chuyển đề tài, “Hôm nay đi qua bên đó thế nào rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Đàm Tiểu Ân nở nụ cười, “em đã ký hợp đồng với bọn họ, cảm thấy có thể tin được.”
Âu Minh Triết nhìn ánh mắt của cô cười lên, ôn nhu xoa xoa đầu của cô, “Vậy thì tốt.”
Có thể thấy cô vui vẻ, cũng không uổng công anh dầy công sắp đặt.
Đàm Tiểu Ân vẫn chưa tới mười chín tuổi, còn rất trẻ, con đường thành công đối với cô mà nói đã định trước phủ kín bụi gai, chuyện anh có thể làm, chẳng qua chỉ là giúp những thứ cô cần ở thời điểm hiện tại.
–
Buổi tối mọi người đều ở chỗ này ăn cơm.
Âu Minh Triết thích an tĩnh, cũng không nói gì nhiều, cho nên mọi người đều có chút câu nệ. Luôn cảm thấy Âu Minh Triết, ở trong mắt bọn họ chính là một đại ma vương.
Mà bây giờ, đại ma vương lại đang gắp thức ăn cho Đàm Tiểu Ân, đem món ăn ngon đều gắp vào bát của cô.
Đang ngồi ở đây đều là cẩu độc thân, nhìn thấy một màn này, chẳng qua là yên lặng mà ăn thức ăn cho chó, một bên chơi điện thoại di động.
Có người gửi tin nhắn cho Đàm Tiểu Ân. Âu Minh Triết nhìn thấy Đàm Tiểu Ân chỉ lo chơi điện thoại, nhíu mày một cái, “Nghiêm túc ăn cơm, đừng nghịch điện thoại nữa.”
“Ồ.” Đàm Tiểu Ân chỉ có thể cất điện thoại đi.
Vài người kia, nghe thấy Âu Minh Triết nói vậy, cũng đều để điện thoại xuống.
Mọi người trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ: Âu Minh Triết thật nghiêm khắc!
Nhưng hết lần này tới lần khác, một người nghiêm túc, làm người khác phải kính sợ, lại sủng Đàm Tiểu Ân cực kỳ, còn giúp cô gắp thức ăn.
Ăn cơm xong, bọn họ vẫn ở phòng khách tán phét, Đàm Tiểu Ân lại trở về phòng, mở máy vi tính ra.
Vừa lên mạng, liền nhận được tin nhắn của tiểu thiên tài gửi cho cô: “Mẹ nó, cậu thật lợi hại!”