Lý Sơn đứng ở một bên, nghe xong lời của Đàm Tiểu Ân, không dám tin, trợn to hai mắt, Âu Minh Triết gọi Đàm Tiểu Ân là bảo bối ư?
Đùa gì thế?
Tưởng tượng thế nào, cũng không tưởng tượng ra Âu Minh Triết gọi người khác bảo bối trông như thế nào.
Lý Sơn hỏi: “Phu nhân, cô đang đùa đấy à?”
Đàm Tiểu Ân trừng mắt một cái, “Ai nói đùa! tôi nói tất cả là sự thật, không tin anh hỏi anh ấy đi. Xem có phải không?”
Ánh mắt của cô đối với Âu Minh Triết, quả thật giống như là một loại cám dỗ vô hình.
Âu Minh Triết nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không, em nghe lầm rồi.”
“Rõ ràng có nói, Lý Sơn, anh ấy nói thật mà!”
Hôm qua gọi bảo bối, sáng nay cũng gọi.
Hiện tại lại trở mặt không nhận.
Lý Sơn nhìn ra, ho khan một tiếng, nói: “tôi nhớ ra còn có chút chuyện, tôi đi làm việc trước.”
Bị Âu Minh Triết dùng ánh mắt uy hiếp, Lý Sơn chỉ hận mình không thể biến thành cơn gió bay nhanh ra khỏi đây, lúc ra còn không quên đóng cửa lại.
Đàm Tiểu Ân không nghĩ tới, Lý Sơn lại xấu bụng như vậy. Lại để cô ở đây một mình với con sói gian xảo đang quẫy đuôi này.
Lý Sơn vừa đi, Đàm Tiểu Ân cũng kiếm cớ, “Em cũng có chút chuyện, em đi làm việc trước đã.”
Cô Đứng lên chuẩn bị chạy ra ngoài, lại bị Âu Minh Triết trực tiếp kéo trở lại. Cô ngã vào trong lòng anh, bị anh bá đạo ôm chặt, âm thanh trầm ổn vang lên: “Không phải em muốn nghe anh gọi em là bảo bối sao?”
Môi của anh dán chặt vào môi cô, âm thanh trầm thấp, tràn đầy nam tính,làm cho Đàm Tiểu Ân không thể thoát ra và cũng không muốn thoát ra khỏi nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt của anh.
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, nhịp thở dồn dập.
Âu Minh Triết mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng thân hình anh lại cao lớn, Đàm Tiểu Ân ngồi trên đùi Âu Minh Triết, lọt thỏm trong lòng anh.
Hết lần này tới lần khác muốn chạy trốn lại không trốn thoát.
Chỉ có thể ho khan, “Em cảm thấy vẫn nên gọi là Tiểu Ân đi.”
“Vừa rồi em đâu có nói như vậy.” Âu Minh Triết đã thành thói quen nhìn cô lật mặt như lật bàn tay.
Đàm Tiểu Ân nhìn gương mặt tinh xảo như sứ Bát tràng của Âu Minh Triết yếu ớt cười nói: “em chỉ đùa thôi mà, không phải chú coi thật đấy chứ?”
“Ừ, coi thật.” anh áp sát vào cô thì thầm nói.
bàn tay anh đặt ở trên eo cô gia tăng lực.
Muốn nghe anh gọi là bảo bối sao?
Đây là xưng hô chỉ thích hợp ở trên giường thôi.
Đàm Tiểu Ân lập tức nhớ tới tối hôm qua, đến bây giờ, còn có cảm giác run chân.
cô vội vàng xin tha, “em sai rồi! lần sau em không dám ở trước mặt người khác nói linh tinh nữa.”
“Nếu sai rồi, vậy thì phải bị phạt chứ, em nói xem?” Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô, linh hồn của cô như bị hút vào trong đôi mắt của anh.
Đàm Tiểu Ân đối với gương mặt yêu nghiệt này không có chút sức đề kháng, nhìn anh không chớp mắt.
Âu Minh Triết cúi đầu xuống, đáp một nụ hôn nóng bỏng xuống môi Đàm Tiểu Ân, cửa phòng đột nhiên bị gõ.