Đàm Tiểu Ân cố gắng đẩy tay Âu Minh Triết ra, bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa vặn thuận lợi kiểm tra thực hư một chút
Kết quả, không có tránh thoát liền coi như xong, còn đánh thức cả anh dậy.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, trong mắt tràn đầy ôn nhu, “Tỉnh rồi?”
“… Ừ.” Đàm Tiểu Ân đáp một tiếng, mặt đỏ tía tai, cũng không dám nhìn anh.
Âu Minh Triết nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Ân, nhớ tới tối ngày hôm qua, cô hô hào không cần còn đá anh.
Càn quấy đến mức anh không sao có thể ngủ ngon!
Đàm Tiểu Ân rất muốn hỏi Âu Minh Triết có phát sinh cái gì không, kết quả lại không dám mở miệng, lắp bắp nói: “chú… Buông em ra, em muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi.” Âu Minh Triết buông tay ra, thấy cô lao như tên lửa vào phòng vệ sinh.
Anh tựa vào gối đầu giường, phát hiện,cảm giác buổi sáng vừa tỉnh dậy đã được nhìn thấy cô, thật sự vô cùng hạnh phúc, cuộc sống vô vị của anh trở nên đầy màu sắc khi có cô.
Đàm Tiểu Ân ngồi ở bồn cầu, cầm điện thoại di động, seach Google các tin có liên quan về đêm tân hôn.
người ta đêm đâu thì đau còn cô không đau, cảm giác gì cũng không có.
Có khả năng cô là cái người lạ đời nhất trong cả vạn người sao?
Âu Minh Triết nằm ở trên giường, đợi gần tiếng đồng hồ cũng không thấy cô đi ra.
Đi nhà vệ sinh mà lâu như vậy?
“Đàm Tiểu Ân?” Âu Minh Triết mở miệng gọi.
Đàm Tiểu Ân nghe thấy anh gọi, đáp một tiếng, rất nhanh bên trong truyền tới tiếng xả bồn cầu, qua năm phút,cô mới từ bên trong đi ra.
Âu Minh Triết nói: “Em thấy không khỏe ở chỗ nào à? Hay anh gọi bác sĩ qua đây khám cho em nhé?.”
Nếu như bình thường, làm sao lại đi nhà vệ sinh lại lâu như vậy?
Đàm Tiểu Ân nói: “Không có… Em không sao.”
Âu Minh Triết nhíu mày một cái, nhìn cô cầm điện thoại di động trong tay, mới biết cô vừa rồi ở bên trong ngịch điện thoại di động.
“Sau này vào nhà vệ sinh không được cầm theo điện thoại nữa.”
“…” Vừa lấy nhau ông xã đã giở thói gia trưởng rồi.
Đàm Tiểu Ân nghe lời: “Vâng”
–
Sáng sớm nắng từ cửa sổ chiếu vào, Âu Minh Triết bưng ly nước, nhìn người ngồi ở đối diện mình, mở miệng nói: “Em phải về TSo?”
Đàm Tiểu Ân đang suy nghĩ vớ vẩn, nghe Âu Minh Triết hỏi mình, hậu tri hậu giác mà đáp một tiếng, “Ừ, tẹo nữa có tiết nên phải về trường.”
Âu Minh Triết nói: “Anh thấy em sắc mặt kém lắm, thôi đừng về trường nữa, để cho Kỷ Minh Viễn tới khám qua một chút.”
Đàm Tiểu Ân bình thường không hay trốn tiết, có thể đi học thì sẽ cố gắng thu xếp.
không cho cô đi học,còn đáng sợ hơn so với không cho cô ăn cơm.
Cô lắc đầu, “không cần đâu, em không bị làm sao cả.”
“Anh đáng sợ lắm à?” Âu Minh Triết nhíu mày, phát hiện mỗi buổi sáng, cô đều không dám liếc nhìn anh lấy một cái.
Anh đáng sợ như vậy sao?
“…” Đàm Tiểu Ân nghe xong lời của Âu Minh Triết, mới ngẩng đầu lên nhìn Âu Minh Triết một cái.