Bà Âu rất chiều chuộng Âu Minh Triết, cho nên nhìn thấy Đàm Tiểu Ân dỗ Âu Minh Triết, nhìn Đàm Tiểu Ân liền đặc biệt thuận mắt. Cười khích lệ nói, “tay nghề nấu nướng của Tiểu Ân không tệ! Trước kia nghe dì Ngô nói, mẹ còn không tin, hôm nay thấy mới biết.”
Chỉ là thoạt nhìn, cũng thấy thèm ăn.
Âu Châu Du phụ họa theo, “Đúng a! Nhìn đã thấy ngon miệng rồi.”
Chị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh.
Đàm Tiểu Ân cầm đũa,gắp thức ăn cho ba Âu và bà Âu, cười nói: “Đến lâu như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cho ba mẹ ăn, ba, mẹ, nếm thử, mong hai người đừng chê thức ăn con nấu là được ạ.”
Ba Âu nhìn Đàm Tiểu Ân như vậy, nói, “Tiểu Ân khách sáo rồi.”
Bà Âu nhìn Đàm Tiểu Ân, cũng không nhịn được cười một tiếng.
Mặc dù trong nhà Đàm Tiểu Ân không có thứ gì, mẹ thậm chí có điểm không giảng đạo lý, nhưng Đàm Tiểu Ân lại biết điều, lại dỗ được Âu Minh Triết vui vẻ,một điểm này, để cho người trong nhà đều rất hài lòng.
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng nhu thuận lại lễ phép của Đàm Tiểu Ân , vốn lúc ở trên lầu, nghe nói cô vì mình mà làm thức ăn, anh cũng đã hết giận rồi.
Hiện tại nhìn lại cô như vậy, lòng đã mềm đi rất nhiều
Đàm Tiểu Ân ngồi trở lại, gắp thức ăn cho Âu Minh Triết: “chú ơi, chú nếm thử một chút món này,là món chú thích nhất. Ăn có ngon không?”
Âu Minh Triết nếm thử một miếng, gật đầu, “Ăn ngon lắm.”
Tim đều bị cô ngâm đường rồi còn có thể ăn không ngon sao?
Thấy anh rốt cuộc mở miệng nói chuyện với mình, Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, anh chịu để ý đến cô là tốt rồi, cô sợ hãi anh bởi vì chuyện của Tả Dục tức giận.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, đột nhiên nhìn thấy trên tay cô có băng dán cá nhân, cau mày, “Tay em bị làm sao thế?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Không có việc gì.”
Kết Hôn Nhanh Chóng
Bởi vì không quen dùng đồ bếp của Nhà họ Âu, không cẩn thận bị một vết thương nhỏ, nhưng cô đã xử lý rồi.
Biết Âu Minh Triết cho tới bây giờ đều không thích cô bị thương, cô theo bản năng mà vừa muốn đem tay giấu đi, thả vào dưới bàn, nhưng mà, một bàn tay lớn, lại từ dưới bàn, nắm tay cô.
Trong nháy mắt, Đàm Tiểu Ân có cảm giác bị điện giật.
Cô nhìn Âu Minh Triết một cái, Âu Minh Triết dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp thức ăn, nghiêm túc ăn, phảng phất như anh không hề làm gì cả, càng không có len lén cầm tay Đàm Tiểu Ân.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người giải tán, Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết cũng trở về phòng của mình.
Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, Đàm Tiểu Ân ngồi xổm ở trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn anh.
Âu Minh Triết nhìn thấy cô như vậy, hỏi: “Nhìn anh như vậy làm cái gì?”
Như vậy trừng trừng nhìn anh, giống như một kiểu quyến rũ mê người…
Đàm Tiểu Ân nhếch nhếch khóe môi: “Em chỉ muốn nhìn một chút, tại sao bình thường chú chững chạc như vậy, lsao lại dễ ghen tuông đến thế! Chú là thùng giấm chua sao?”
Vừa ghen với của huấn luyện viên Lưu, rồi lại ghen với Tả Dục, mặc dù cô biết, chuyện này đúng là bởi vì Tả Dục mà ra, nhưng là, Âu Minh Triết ghen tuông, cũng quá đáng sợ rồi.
Âu Minh Triết nói: “Trách tôi?”
Đều là vì cô vô cùng đáng yêu, mới để cho người khác luôn muốn theo đuổi như thế.
Đàm Tiểu Ân dịch chuyển về phía trước, tiến đến Âu Minh Triết một cách thành khẩn, nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Trách em, cho nên, em nói xin lỗi với chú! Chứ đừng giận nữa, có được không?”