Lại nhìn về phía bộ dáng cợt nhả của Tả Dục, một đôi mắt hận không thể áp vào trên mặt Đàm Tiểu Ân, Đinh Cẩn cũng không nhịn được thay cậu ta lau mồ hôi một cái.
Coi như là chính Đinh Cẩn —— cháu ngoại Âu Minh Triết, được Âu Minh Triết chiều chuộng từ bé đến lớn, cũng không dám kiêu ngạo như vậy có được không?
Tả Dục còn muốn nói điều gì, Đinh Cẩn đã đi tới, tìm một cái cớ, đưa cậu ta lôi đi.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết một cái, cùng bà Âu giải thích: “đó là bạn cùng trường của con, trước có gặp một lần, con cũng không quen cậu ta.”
Giải thích xong, phát hiện thần sắc trên mặt của Âu Minh Triết vẫn không thay đổi, chẳng qua là bưng nước lên, lãnh đạm uống một hớp, cũng không nhìn cô.
Trong nháy mắt có xung động muốn khóc.
Cái này Tả Dục… Thật là hại chết cô rồi mà!
Bà Âu nhìn Âu Minh Triết, nói: “Hai ngày trước,vợ của Dương Hoa gọi điện thoại cho mẹ.”
Dương Hoa là cha của Dương Nhạc Linh, vợ của ông ta, chính là lần trước đến cửa, nói Âu Minh Triết không thể sinh con, lại còn tàn phế, sẽ không gả con gái cho Âu Minh Triết.
Mặc dù đã qua nhiều ngày như vậy, nhưng, nhớ tới thái độ bà Dương lúc đó, bà Âu vẫn tức nghẽn tim.
Suýt chút nữa thì trở thành thông gia, lúc con trai của bà xảy ra chuyện, chẳng những không có an ủi thì thôi, ngược lại thêm dầu vào lửa.
Bà đã đánh tiếng với nhà kia rằng cả đời không qua lại với nhau, nhưng không nghĩ tới Dương Hoa nhanh như vậy đã gọi điện thoại cho bà rồi.
Nhất là ngày hôm qua lúc gọi điện thoại tới, ngoan ngoãn giống như cháu gái của bà vậy.
Âu Minh Triết bình tĩnh để ly xuống, hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói bảo mẹ nói với con một tiếng, muốn mời con ăn bữa cơm.” Dương Hoa cũng gọi cho Âu Minh Triết mấy lần, anh cũng chẳng buồn nghe.
Âu Minh Triết cũng không phải là người khoan hồng độ lượng, tha thứ người khác là chuyện Bồ Tát cần làm, mà anh, chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Anh sở dĩ trả thù Nhà họ Dương, cố ý cướp mảnh đất mà Nhà họ Dương muốn, không chỉ là bởi vì Dương Nhạc Linh hủy hôn, mà là thái độ người nhà họ Dương.
Lần trước vợ chồng Nhà họ Dương bọn họ ở trong phòng khách cùng ba mẹ anh nói chuyện, anh nghe rõ ràng không bỏ sót một chữ nào.
Giờ phút này, nghe được Dương Hoa muốn mời mình ăn cơm, Âu Minh Triết lãnh đạm nói: “con bận lắm, không rảnh.”
“Mẹ cũng là nói như vậy, trực tiếp cự tuyệt bà ta!” Hai nhà giao hảo nhiều năm như vậy, căn bản chưa từng nghĩ sẽ đi tới hôm nay.
Nhưng thật sự là người nhà họ Dương quá đáng trước.
Bà Âu nhắc đến người nhà kia, đều là hận thấu xương…
Hiện tại nhìn thấy Dương Hoa muốn lên cửa cầu người, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa lòng thỏa dạ.
Đàm Tiểu Ân ngồi ở một bên, nghe anh cùng bà Âu đàm luận chính sự, cũng không chen vào nói.
Thật vất vả bọn họ nói xong về đề tài này, bà Âu lại đi nghe điện thoại, Đàm Tiểu Ân mới nhìn Âu Minh Triết, “chú ơi…”
“Lý Sơn.” Cô vừa mới nói hai chữ, đã nghe thấy Âu Minh Triết gọi Lý Sơn.
Lý Sơn đi tới, “Ngài Âu.”
“Đưa tôi lên trên phòng.” Âu Minh Triết không thèm nhìn Đàm Tiểu Ân, dường như căn bản không muốn nói chuyện với cô.