Âu Minh Triết nhìn coi,cũng không vội nói chuyện.
Không biết tại sao, cô vừa xuất hiện ở trước mắt, anh liền cảm giác trong cái nhà này đều trở nên náo nhiệt.
Thấy Âu Minh Triết không mở miệng, Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, ” hai mươi ngày không gặp, chú không nhớ em sao?”
“Tại sao phải nhớ em?”
Đối mặt với khuôn mặt đang giả bộ của Âu Minh Triết, Đàm Tiểu Ân thật sự muốn phỉ nhổ.
Liền không trông cậy vào anh nói cái gì dễ nghe rồi!
Cô bày ra dáng vẻ vô tội, “Vậy cũng tốt, tôi đi tìm dì Ngô tìm đồ ăn ngon. Ngược lại chú cũng không muốn gặp lại tôi…”
Cô nói xong, liền đứng lên, muốn đi ra ngoài.
Âu Minh Triết nhìn cô, rốt cục vẫn không kiềm chế được, mở miệng, “quay lại đây.”
Nghe được Âu Minh Triết mở miệng, Đàm Tiểu Ân đang định đi ra ngoài, lại vui rạo rực mà chạy tới, lần này, cô không ngồi đối diện anh, mà là trực tiếp đi tới phía sau anh, từ phía sau ôm lấy anh, cằm tại trên vai anh cọ xát hai cái, “em biết chú rất nhớ em mà, không phải sao?”
Âu Minh Triết: “…”
Anh cảm thấy hiện tại con gái bây giờ thật là không có chút dè đặt nào, nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại thích bộ dáng này của cô, thích đến không khống chế được rồi.
Đàm Tiểu Ân cũng không để ý anh không trả lời mình, tự nhiên nói lên ý nghĩ của mình, ” gần một tháng không gặp, thật sự rất nhớ, rất nhớ chú! Thường xuyên nằm mơ đều mơ thấy chú, nghĩ tới hôm nay được trở về, tối qua một đêm em đều không ngủ đấy!”
Âu Minh Triết cười một tiếng, “tôi thấy em thì là nhớ đồ ăn đến không ngủ được thôi!”
Bị phơi bày Đàm Tiểu Ân nhất định không thừa nhận, “Rõ ràng em chỉ nhớ mình chú thôi, thức ăn gì chứ.”
Âu Minh Triết đưa tay, “ra đằng trước nào.”
Đàm Tiểu Ân chuyển tới trước mặt, bị Âu Minh Triết một tay kéo gần vào trong ngực. Cô nhìn anh, gần anh như vậy, lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Nhớ tới hôm nay mình ở bên ngoài phơi một ngày, ra một thân mồ hôi, Đàm Tiểu Ân nói: “Tôi còn chưa tắm rửa đâu, bẩn cực kì. Nếu không tôi trước đi tắm đã?”
Âu Minh Triết nhìn cô có chút xấu hổ mà tránh né ánh mắt, biết cô là muốn kiếm cớ trốn. Cảm thấy buồn cười, mới vừa chủ động buông lỏng tay ra một chút?
Anh ở bên tai của cô nhẹ nhàng thì thầm, “Mới vừa rồi ai nói nhớ tôi?”
Bởi vì khi anh nói chuyện khoảng cách quá gần, Đàm Tiểu Ân cảm giác tai mình đều đỏ lên.
Cô không dám nhìn ánh mắt của Âu Minh Triết, chỉ dám nhìn lên cái kia cúc áo trên áo sơmi màu đen của anh, “Dĩ nhiên là tiện mồm nịnh chú vài câu thôi, chú tưởng thật à?”
“tôi không ngại em tiếp tục nịnh tôi đâu.” Âu Minh Triết tiếp tục thanh âm khàn khàn, nhìn đôi mắt có thế nhìn thấu tất cả của anh, để cho Đàm Tiểu Ân rất muốn tránh.
Nhưng mà, người cô liền ở trong ngực anh, có thể hướng nơi nào tránh?
Cô dứt khoát nhìn về phía anh, bên ngoài mạnh bên trong yếu mà nói: “chú ơi, chú sao lại chiếm tiện nghi của em rồi?”
Âu Minh Triết nhìn cô, cũng không trả lời, ngón tay thon dài đột nhiên nâng cằm Đàm Tiểu Ân lên, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô.
Cái này không thể trách anh!
Anh rõ ràng đã cố gắng kiềm chế.