“Người nào nói? Ai nói anh ấy chưa từng thích tôi? Tôi đẹp hơn cô, con nhà gia giáo, biết đánh đàn… Tôi nơi nào không so với cô tốt hơn? Anh ấy dựa vào cái gì không thích tôi?” mặc dù thành tích học tập Vũ Minh Hân không bằng Đàm Tiểu Ân, nhưng điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ cơ hội học tập cũng rất nhiều, sẽ có vài thứ năng khiếu hơn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nói: “Vậy cô ngăn tôi làm cái gì? Không bằng chúng ta gọi Đinh Cẩn ra, hỏi cậu ta xem cậu ta thích cô, hay là thích tôi!”
Cô biết, Vũ Minh Hân thì sẽ không để cho mình thấy Đinh Cẩn, cố ý nói như vậy, chẳng qua là để chọc tức Vũ Minh Hân.
Quả nhiên, Vũ Minh Hân căn bản không cho cô gõ cửa, đem cửa cản đến sít sao, “anh ấy hiện tại tâm tình không tốt, căn bản không muốn thấy cô! Cô cút nhanh lên.”
“Cô không cho tôi tìm cậu ta, cái kia tôi không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại.” Đàm Tiểu Ân làm bộ lấy điện thoại di động ra…
Vũ Minh Hân rất sợ Đàm Tiểu Ân thật sự đem Đinh Cẩn gọi ra, vội vàng nhào tới, “Đàm Tiểu Ân!”
Một cái đánh rớt điện thoại di động trong tay của Đàm Tiểu Ân, ngăn cản cô cùng Đinh Cẩn liên lạc.
Đàm Tiểu Ân bị Vũ Minh Hân nhào một cái, thuận thế té xuống đất…
Vũ Minh Hân vốn là rất tức giận, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân rơi xuống hạ phong, hoàn toàn mất lý trí, trực tiếp đem Đàm Tiểu Ân ấn vào trên đất, nắm được tóc của cô, “Đinh Cẩn với mày đã chia tay, mày còn muốn tới câu dẫn anh ấy! Không biết xấu hổ!”
Bàn về đánh nhau, Vũ Minh Hân vốn chẳng thể đánh nổi Đàm Tiểu Ân, nhưng mà, Đàm Tiểu Ân cũng không có phản kháng, chẳng qua là lựa chọn tránh né cùng cầu xin tha thứ, “Vũ Minh Hân, xin cô buông tôi ra…”
Đàm Tiểu Ân càng như vậy, Vũ Minh Hân lại càng không có khả năng buông tay.
Nghĩ đến Âu Minh Triết đã mặc kệ Đàm Tiểu Ân rồi, cô mới không sợ cái gì.
Đang lúc này, cửa phòng của Đinh Cẩn, từ bên trong mở ra…
Hắn vừa ra tới, liền thấy Vũ Minh Hân giống như cái người điên, đem Đàm Tiểu Ân đè xuống đất, một bên nắm tóc, còn vừa nói: “mày chỉ là một con đĩ nhà quê, dựa vào cái gì tranh Đinh Cẩn với tao? Dựa vào cái gì?”
Phải biết, Đinh Cẩn gọi Vũ Minh Hân tới nơi này, là giúp hắn cùng Đàm Tiểu Ân tái hợp. Nhưng là, Vũ Minh Hân hiện tại đang làm gì?
Cô ta lại đối với Đàm Tiểu Ân động thủ!
Không chỉ như thế, còn nói mình là của cô ta!
Hóa ra cô ta căn bản cũng không phải là thật lòng muốn giúp mình cùng Đàm Tiểu Ân hoà thuận.
Chạy đi trước mặt cậu anh nói những lời đó, mục đích thực sự cũng là vì đuổi Đàm Tiểu Ân đi!
Trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, cô ta tưởng mình là kẻ ngu thật sao?
Lại suy nghĩ một chút, trước hắn vì sao lại cùng Đàm Tiểu Ân chia tay?
Đều là Vũ Minh Hân ở trước mặt hắn nói lung ta lung tung, mới để cho hắn đối với Đàm Tiểu Ân sinh ra hiểu lầm.
Tức giận để cho Đinh Cẩn mù quáng, hắn đi tới, một cái kéo lại cánh tay của Vũ Minh Hân, “Vũ Minh Hân!”
Hắn gằn từng chữ, hung hăng gọi tên của cô ta.
“Đinh Cẩn.” Vũ Minh Hân nhìn thấy Đinh Cẩn đang tức giận, cả người đều sửng sốt một chút.”anh làm sao đi ra?”
Tâm tình của hắn không phải là không tốt sao?
Cô ta cho là hắn bộ dáng kia, căn bản sẽ không đi ra ngoài.