Nhưng mà, Âu Châu Du ở nơi này, Đàm Tiểu Ân cũng không muốn để cho mình mất phong độ, tránh cho để cho người khác cảm thấy cô là thẹn quá thành giận.
Cô hướng về phía Vũ Minh Hân cười một tiếng, “cô không nói vay tiền cũng còn đỡ, nói đến vay tiền, tôi ngược lại thật ra nhớ lại chuyện ngày đó. Cô nói trong nhà của tôi nghèo, đời này sẽ không có tiền đồ gì, vẫn là ngoan ngoãn trở về lập gia đình. Giờ đưa tiền cho thứ người như tôi mượn, liền không sợ tôi trả không nổi sao?”
Vũ Minh Hân vốn là nghĩ để cho người khác cảm thấy Đàm Tiểu Ân là một người không mượn được tiền đã nổi giận, người nhỏ mọn, kết quả, lời này của Đàm Tiểu Ân, trực tiếp làm tính toán của cô ta trở về con số không.
Ngược lại thì nhân phẩm của Vũ Minh Hân, đáng để cho người khác nghĩ ngợi
quả thực điều kiện Trong nhà Vũ Minh Hân tốt hơn rất nhiều so với Đàm Tiểu Ân, nhưng mà, lại nói ra nếu như vậy, có phần cũng quá đáng rồi.
Coi như điều kiện trong nhà Đàm Tiểu Ân không tốt, nhưng người nào có thể bảo đảm, cô sau này không khá lên đây!
Đúng là không nghĩ tới, tố chất cơ bản này Vũ Minh Hân cũng không có.
Âu Châu Du từ trước đến này không phải là một người xem thường xuất thân của k người khác, nghe được lời của Đàm Tiểu Ân, tâm trong nháy mắt liền nghiêng về Đàm Tiểu Ân, thái độ đối đãi với Vũ Minh Hân, cũng biến thành càng càng lạnh lùng, “Tiền cô lấy về đi,Tiểu Ân nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này.”
Lúc trước liền coi như xong, hiện tại Đàm Tiểu Ân đã là con dâu Nhà họ Âu, còn cần vay tiền Vũ Minh Hân sao?
Chị cảm thấy Vũ Minh Hân này quả thật là chính là muốn làm nhục người khác.
Sắc mặt của Vũ Minh Hân trở nên rất khó coi.
Cô ta nhìn Đàm Tiểu Ân, buộc chính mình nhẫn nại nói: “Tiểu Ân, mình thật lòng muốn làm lành với cậu.”
“Thật sao?” Đàm Tiểu Ân không dám tin tưởng nhìn Vũ Minh Hân, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, cô là hạng người gì, tôi sao có thể không rõ? Đối với cô không có chỗ tốt sự tình, cô sẽ đi làm sao?”
Hôm nay Vũ Minh Hân sở dĩ nói xin lỗi cô, đơn giản chính là vì lấy lòng Âu Châu Du mà thôi.
“…” Vũ Minh Hân nói: “Chúng ta sớm muộn cũng trở thành người một nhà, mình chỉ là không muốn làm kẻ địch với cậu.”
“Người một nhà?” Đàm Tiểu Ân ý vị thâm trường nhìn Đinh Cẩn một cái, nói với Vũ Minh Hân: “Chờ cô gả được vào đây rồi nói sau đi!”
Đàm Tiểu Ân nói ra những lời này, liền hoàn toàn không muốn cho Vũ Minh Hân lưu mặt mũi gì.
Giống như đã nhận định Vũ Minh Hân không thể gả vào
nội tâm Vũ Minh Hân t phẫn nộ, cơ hồ muốn bùng nổ…
Kể từ khi biết Đàm Tiểu Ân cùng với Âu Minh Triết ở chung một chỗ, Vũ Minh Hân cơ hồ mỗi lần đều bị Đàm Tiểu Ân chọc tức.
Nếu như điều kiện trong nhà Đàm Tiểu Ân khá giá thì cũng xong đi, hết lần này tới lần khác, Vũ Minh Hân xem thường nhất chính là Đàm Tiểu Ân, cảm thấy Đàm Tiểu Ân là người nhà quê, cái gì cũng không sánh được với mình.
Bị Đàm Tiểu Ân làm mất hết mặt mũi như thế, để cho Vũ Minh Hân thật sự không cam tâm.
Đàm Tiểu Ân đả kích Vũ Minh Hân thấy đủ rồi, ánh mắt rơi vào trên người Âu Châu Du, “Chị, em về phòng trước, đợi lát nữa đến tìm chị sau!”