“…” Đàm Tiểu Ân nhìn lấy thái độ kiên quyết của anh, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng: “Được rồi.”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân một cái bộ dáng ủy khuất, hỏi: “Làm sao, mất hứng?”
“Không có… Không có a!” Đàm Tiểu Ân nói: “Sao này em không mặc vậy nữa.”
Nghe được cô nói như vậy, Âu Minh Triết mới đồng ý gật gật đầu, “Đi tắm rửa đi, không còn sớm, hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.”
Đàm Tiểu Ân tắm xong đi ra, nhìn thấy Âu Minh Triết tại trong phòng của cô, hỏi: “chú không ngủ sao?”
Không phải là để cho cô tắm rửa đi ngủ sao?
Anh lại vẫn còn ở nơi này.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, “bao giờ em ngủ thì tôi đi.”
“A?” Đàm Tiểu Ân nói: “chú đi ngủ sớm một chút đi!”
Anh ở đây, cô cũng không ngủ được!
Âu Minh Triết nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, “Có ý kiến?”
“…” Đàm Tiểu Ân nào dám có ý kiến gì?
“Em đi ngủ đây?”
“Tóc.” Âu Minh Triết nhìn lấy cô không có lau khô tóc, “Không lau khô đi ngủ, em muốn bị bệnh sao?”
Anh đã nói nhiều lần, Đàm Tiểu Ân cứ không nhớ gì cả.
Đàm Tiểu Ân nói: “Lau mất công lắm.”
Tóc cô dài, mỗi lần đều muốn lau rất lâu, thật là phiền.
Âu Minh Triết nhìn cô, “Đem ra, tôi giúp em lau.”
“…”
Đàm Tiểu Ân đem khăn lông cầm tới, đưa cho Âu Minh Triết, “Thật sự rất phiền toái.”
“Tôi không sợ phiền.”
Đàm Tiểu Ân ngồi ở trước mặt anh, cảm giác có anh ở đây, thật hạnh phúc.
Cô lật xem một lượt điện thoại di động, Âu Minh Triết vừa giúp cô lau tóc, một bên hỏi: ” lúc trước em đều là như vậy trực tiếp ngủ sao?”
“Bây giờ thời tiết không phải là vô cùng nóng sao, rất nhanh liền khô rồi.” Cô có lúc trở lại quá mệt mỏi, nên sẽ lười.
Âu Minh Triết nhìn lấy Đàm Tiểu Ân ngồi ở trước mặt mình, nghiêm túc giúp cô lau tóc, tại thương yêu cô trong chuyện này, anh rất có kiên nhẫn, cũng không sợ phiền toái.
Âu Minh Triết có chút bất đắc dĩ, “Thật không biết tự chăm sóc bản thân, lần sau mà còn ngại phiền thì trực tiếp tìm tôi.”
“Có thể sao?” Đàm Tiểu Ân không thể tin được, để cho anh giúp mình lau tóc.
Mặc dù cô sợ phiền toái, có thể để cho anh giúp, cô cũng không mở được cái miệng này a!
Âu Minh Triết nói: “Làm sao không thể? tôi không sợ phiền toái.”
Đàm Tiểu Ân không nhịn cười được một tiếng.
Âu Minh Triết trầm giọng hỏi: “Cười cái gì?”
“Liền là nhớ tới lúc trước tại Hải Thành, mới vừa thấychú hai lần đó, căn bản chưa từng nghĩ tới có một ngày chú sẽ giúp em sấy tóc.” Đàm Tiểu Ân không nhịn được cười một tiếng, thời điểm đó Âu Minh Triết thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng!
Nhưng là bây giờ, coi như anh cùng với cô lúc nói chuyện rất nghiêm túc, cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.