Cố Trì ngơ ngác... đúng là anh có chút tình cảm không thể nói với Diệp Tuệ, nhưng anh đã giấu nó rất kĩ, không nghĩ đến người phụ nữ này vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Nếu đã bị nhìn ra, vậy anh không cần thiết phải che giấu nữa, thẳng thắng thừa nhận:
"Thật sự thích, rất thích là đằng khác." Lúc nói câu này, trong mắt anh hiện lên tia dịu dàng hiếm thấy.
"Cố Trì, cậu biết Tống gia không?" Bà ta tiếp tục hỏi anh.
Tống gia.... đại gia tộc có lịch sử tồn tại hơn 300 năm kia, là nơi xuất thân của bạn anh - Tống Vũ
Cố Trì gật đầu, bà ta nói tiếp:
"Chủ mẫu Tống gia là một người phụ nữ tên Dương Hạ Châu, là vợ của gia chủ Tống gia - Tống Thanh Tiêu, cũng là bạn thân của tôi. Gia tộc này có nguồn gốc thâm sâu, mấy đời liên tiếp đều phát triển không ngừng, đặc biệt là đến đời của Tống Thanh Tiêu, Tống gia thịnh vượng hơn bao giờ hết. Bọn họ chỉ có hai đứa con, một trai một gái, con trai là Tống Vũ, con gái là Tống Khinh Dao, nhưng theo như ảnh chụp mà Dương Hạ Châu gửi cho tôi, tôi thấy đứa con gái tên Tống Khinh Dao kia không có chút nào giống Dương Hạ Châu hay Tống Thanh Tiêu cả, về khí chất lẫn ngoại hình. Mặc dù cô ta được dạy dỗ tử tế từ bé nhưng thông qua bức ảnh có thể thấy, trên người cô ta vẫn không toát ra được khí chất vốn có của một đại tiểu thư danh gia vọng tộc. Tôi vốn dĩ không nghĩ nhiều như thế, nhưng hôm nay vừa gặp Tiểu Tuệ, tôi đã cảm thấy thân thế của cô ấy nhất định có ẩn tình. Theo như tôi biết, cô ấy là trẻ mồ côi được Diệp gia nhặt về, Diệp gia trước kia chỉ là một gia đình bình thường có chút tiền, từ khi nhận nuôi Diệp Tuệ thì phất lên như gió, điều này khiến tôi không thể không nghi ngờ, đằng sau chuyện này... sợ là một âm mưu to lớn."
Bà ta nói một hơi dài, sau đó lấy ra từ trong túi xách một tấm ảnh đen trắng đưa cho anh, nói:
"Cậu nhìn xem, đây là ảnh chụp chung của tôi và Dương Hạ Châu hồi còn trẻ, Diệp Tuệ và bà ấy thật sự rất giống nhau."
Cố Trì cầm lấy tấm ảnh, vừa nhìn vào tấm ảnh, anh liền giật mình.
Người phụ nữ đứng cạnh Mộ phu nhân trong ảnh... thật sự rất giống Tuệ Tuệ.
Bà ta tiếp tục nói thêm một chút quan điểm của mình trong sự việc này, Cố Trì yên lặng lắng nghe, càng nghe anh càng kinh hãi, nếu như những gì Mộ phu nhân suy đoán là thật, vậy những cực khổ mà Diệp Tuệ phải chịu đựng bao nhiêu năm nay... là do có người đứng sau sắp đặt ư?
Nếu là thật, vậy rốt cuộc lòng thù hận của người này đối với Tống gia lớn đến mức nào mà có thể lên kế hoạch thao túng cuộc đời của một đứa trẻ như thế?
Nghĩ đến việc từng hành động mà Diệp Tuệ làm đều bị kẻ đó nhìn chằm chằm từng giây từng phút, quả thật... Cố Trì không dám nghĩ nữa.
Chuyện này là chuyện trọng đại, anh cần phải điều tra rõ ràng.
Nhưng... với thế lực của một mình anh, sợ là không đấu lại được người kia, anh phải tìm người hợp tác.
...
Lúc này, ở một nơi xa xôi nào đó, một cô gái và một người đàn ông trung niên ngồi đối diện với nhau.
Người đàn ông trung niên ghé vào tai cô gái, nói một lúc lâu, sau đó cô gái kia vẻ mặt khiếp sợ, dường như không thể tin nổi.
"Cái gì? Tôi không phải là con gái ruột của Tống gia ư? Nói như vậy, 18 năm trước, tôi và cô gái tên Diệp Tuệ kia bị ông đánh tráo sao?
Quản gia nặng nề gật đầu.
Năm đó, bạn thân của ông là Tần Bảo Liên đem lòng yêu thầm Tống Thanh Tiêu nhưng không được đáp lại, cô ta sinh lòng thù hận, tìm một người đàn ông để qua đêm rồi mang thai, sau đó chờ thời khắc cả hai đứa trẻ đều ra đời để đánh tráo.
Cô ta không hề giết đứa trẻ vừa bị tráo kia mà đem nó về gửi cho cô nhi viện, viết lên kịch bản cuộc đời nó.
Mồ côi, nhặt ve chai, bị ngược đãi, bị hành hạ, bị ép hôn gả cho một tên tra nam, tất cả đều do cô ta sắp đặt.
Mặc dù cô ta đã sớm không còn trên thế gian này, nhưng vì sợ việc làm của mình bị lộ, mấy năm nay quản gia vẫn luôn cố gắng che dấu sự việc năm xưa.
Tống Khinh Dao sau khi nghe được sự thật, bàn tay lập tức siết chặt lại, nắm thành quyền.
Không được! Diệp Tuệ không thể tiếp tục sống sót, nếu không cuộc sống vinh hoa phú quý của cô ta sẽ không còn.
Diệp Tuệ, đừng trách tôi, có trách thì hãy trách ông trời đối xử với cô bất công.
Trong đầu Tống Khinh Dao đã đưa ra quyết định, cô ta gọi điện cho một người đàn ông, cất lên giọng nói lạnh lẽo đến tận xương:
"Giết Diệp Tuệ bằng mọi giá, càng nhanh càng tốt, đừng để lại dấu vết."