Khác với bầu không khí vui tươi ấm áp ở cổng trường đại học, bầu không khí ở Cố gia lúc này ngột ngạt đến đáng sợ.
Nguyên nhân là vì chị họ của Diệp Tuệ - Diệp Tú Nhi lấy lý do sức khoẻ không tốt, đến xin ở nhờ nhà Cố gia vài hôm.
Lúc đến nơi chị ta mới biết, Diệp Tuệ và Cố Đình Bắc đã ly hôn rồi.
Chị ta mừng rỡ vô cùng, đây chẳng phải là ông trời cho chị ta cơ hội để làm phu nhân nhà giàu sao?
Thế là chị ta liền giả vờ ngất xỉu trước cổng nhà Cố gia, được quản gia nhìn thấy và báo cáo lại cho Cố Đình Bắc:
"Cậu chủ, chị họ của Diệp tiểu thư - Diệp Tú Nhi ngất xỉu ngoài cổng rồi ạ."
Cố Đình Bắc mệt mỏi day day trán, nói với quản gia:
"Đưa cô ta vào chăm sóc đi, dù sao cũng là chị họ của Diệp Tuệ."
Quyết định này của hắn làm Bạch Tử Hân tức giận không thôi, tìm hắn chất vấn:
"Anh và Diệp Tuệ đã ly hôn rồi, anh còn cho ả Diệp Tú Nhi kia vào Cố gia làm gì?"
Bị Bạch Tử Hân hỏi như thế, trong lòng Cố Đình Bắc có chút tức giận.
Hắn và Tử Hân chỉ là thanh mai trúc mã, Tử Hân lại không phải bạn gái hắn, làm gì có tư cách quản hắn như thế?
Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khó chịu, Bạch Tử Hân biết mình đã lỡ lời, vội vàng xin lỗi:
"Đình Bắc ca ca, em xin lỗi, em sợ anh bị cô gái tên Diệp Tú Nhi kia lừa gạt nên rất lo lắng, vội vàng tìm anh để hỏi rõ nguyên nhân. Dù sao thì cô ta cũng là chị họ của Diệp Tuệ, chúng ta không thể không cảnh giác, em thật sự không có ý gì khác cả."
Lúc này, lửa giận của Cố Đình Bắc mới nguôi đi một chút.
Nhắc đến Diệp Tuệ, hắn lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Đêm đó thấy Bạch Tử Hân bị cô đánh, ngã bệch xuống đất, một tay ôm lấy bên má đỏ ửng, làm hắn nhất thời nóng tính, không khống chế được lửa giận nên mới đuổi Diệp Tuệ đi.
Nếu lúc đó bình tĩnh hơn, hắn đã không làm như thế. Diệp Tuệ mặc dù xuất thân thấp kém, lại trầm mặc ít nói nhưng cô nấu ăn rất ngon, ngon hơn cả đầu bếp trong nhà. Hai tháng nay vắng cô, hắn không ăn được nhiều như trước nữa.
Bạch Tử Hân vì muốn lấy lòng hắn nên cũng vào bếp trổ tài nấu nướng, nhưng thức ăn mà cô ta làm ra thật sự rất không vừa miệng Cố Đình Bắc.
Cháo thì mặn chát, rau thì rửa chưa sạch, vẫn còn bám đất, thịt thì nấu chưa chín, khi ngậm miếng thịt tanh hôi dính đầy máu kia vào miệng, hắn đã nôn ra ngoài.
Thật sự rất dở.
Hắn đang muốn bàn bạc với Bạch Tử Hân một việc, đó là gọi điện bảo Diệp Tuệ quay về làm đầu bếp cho hắn.
Dù sao thì hiện tại Diệp Tuệ đã không xu dính túi, hắn tin rằng cô sẽ chấp nhận lời đề nghị này.
Nghĩ như vậy, hắn liền vào phòng của Bạch Tử Hân, vừa bước vào phòng, một mùi hương kì lạ quấn quanh chóp mũi hắn, làm đôi mắt hắn trở nên mơ hồ.
Bạch Tử Hân từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn mỏng.
Cố Đình Bắc cảm thấy trong người khô nóng, một ngọn lửa chậm rãi dâng lên từ bụng dưới, hắn không còn tỉnh táo nữa, mùi hương kì lạ kia lan ra khắp căn phòng.
Hắn từ từ tiến đến, bế Bạch Tử Hân lên giường, bắt đầu chuyển động cơ thể.
Bạch Tử Hân nằm dưới thân hắn, nở một nụ cười gian xảo.
Xem ra chai hương liệu kia có tác dụng không tồi.
Chờ cô ta mang thai con của Cố Đình Bắc, Diệp Tú Nhi sẽ không thể giở trò được nữa.
...
Sáng hôm sau.
Cố Đình Bắc tỉnh dậy, cả người hắn đau nhức, hắn nhìn sang bên cạnh, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Bạch Tử Hân toàn thân không có gì che chắn đang nằm bên cạnh hắn, cánh tay ôm lấy hắn, trên người đầy vết hôn đỏ ửng sau cuộc mây mưa.
Hắn đưa mắt quan sát, căn phòng vốn luôn ngăn nắp, hôm nay lại trở nên lộn xộn, quần áo vương vãi khắp phòng.
Cố Đình Bắc hoảng hốt, tại sao giữa hắn và Tử Hân lại xảy ra chuyện như vậy? Hắn cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ được gì, càng nghĩ đầu lại càng đau như búa bổ.
Không còn cách nào, hắn đành phải gọi Bạch Tử Hân dậy, hỏi cô ta:
"Tử Hân, rốt cuộc đêm qua giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì vậy?"