Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 738: Lạnh lùng rời đi



“Anh đừng ở đây nói bậy bạ nữa có được hay không? Chúng ta trở về đi thôi, hơn nữa tôi căn bản cũng không làm chuyện có lỗi với anh, tôi và An Sâm chẳng qua là diễn kịch, thật ra thì tôi với anh ta chuyện gì cũng không có, cho nên anh đừng hiểu lầm hai người chúng tôi.” Tiêu Mộc Diên bây giờ chỉ có thể thấp giọng hạ mình nói những lời này với anh.

Nhưng Thịnh Trình Việt căn bản cũng không để những lời của Tiêu Mộc Diên ở trong lòng.

“Em nói thì anh phải tin sao? Tại sao lúc anh khổ sở cầu xin em đừng đi, em vẫn đi đó thôi? Bây giờ lại chạy về tìm anh là có ý gì, sẽ không phải là vì trong bụng mang thai tạp chủng của anh ta, muốn anh chịu trách nhiệm chứ.” Thịnh Trình Việt nói từng chữ từng chữ một.

“Anh đanh nói bậy gì vậy? Tôi với anh ta căn bản chuyện gì cũng không phát sinh. Anh rốt cuộc muốn tôi như thế nào anh mới nguyện ý tin tưởng tôi, mới nguyện ý ngoan ngoãn trở về cùng tôi, chúng ta đừng ở chỗ này nữa.” Tiêu Mộc Diên thật cảm thấy đây là một chỗ thị phi, cô lúc đó không nên tới chỗ này, nếu như không phải tới đây, căn bản cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện rối tung lên như vậy.

“Anh bây giờ đổi lại cầu xin em, hy vọng em nhanh chóng biến mất trước mặt anh.” Thịnh Trình Việt bắt chước khẩu khí của Tiêu Mộc Diên nói chuyện với cô.

“Anh đang nói cái gì?” Tiêu Mộc Diên kinh ngạc.

Bởi vì bây giờ cô rất rõ sự chán ghét và ghét bỏ nhìn thấy được từ trong ánh mắt của Thịnh Trình Việt, hơn nữa lúc anh nói những lời này một chút cũng không giống như là đang nói dối, dường như mỗi một câu đều phát ra từ nội tâm của anh.

Nghĩ tới đây, lòng cô liền quặng đau.

“Lời anh nói chính là quốc ngữ, chẳng lẽ em nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Em có cần phải trở nên ngu xuẩn đến mức này không?” Thịnh Trình Việt cố ý dùng giọng châm chọc, nói ở bên tai cô.

“Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không, anh lấy bộ dạng này đối xử với tôi, chính anh hiểu rõ không nên là bộ dạng này. Giữa hai chúng ta có phải tồn tại hiểu lầm gì rồi không?” Tiêu Mộc Diên đè nén nội tâm đau khổ của mình. Sau đó nói những lời này với anh, bởi vì cô chỉ muốn bình tĩnh lại nói chuyện thật tốt với Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên muốn đi tới dắt tay Thịnh Trình Việt, muốn dẫn anh đi, nhưng mà Thịnh Trình Việt lại vô tình hất tay cô ra. Thậm chí là hung hãn đẩy cô một cái, để cho cả người cô cũng ngã xuống đất.

Bàn tay của cô bị quẹt xuống đất, chảy máu, rất đau. Nhưng tim càng đau hơn. Bởi vì cô không biết, tại sao lần này cô tới quán bar tìm Thịnh Trình Việt, tâm trạng Thịnh Trình Việt lại trở nên cực đoan như vậy, hơn nữa lại biểu hiện ghét mình như vậy.

Cô bây giờ ngay cả đứng lên cũng có chút lảo đảo, bởi vì đầu gối cô bị chà sát. Cô bây giờ giống như toàn thân đều bị thương.

Nhìn thấy dáng vẻ cả người cô run rẩy đáng thương, Thịnh Trình Việt chịu đựng nhíu mày, hét lớn về phía cô: “Đừng có ở trước mặt anh bày ra dáng vẻ rất uất ức kia, bởi vì anh bây giờ thật sự không muốn nhìn thấy em nữa. Em đi tìm người đàn ông kia...”

Cũng ngay lúc này, Tiêu Mộc Diên thật sự là không nhịn được cắt đứt lời anh.

“Anh đây là nói đủ chưa! Anh tại sao cứ luôn nói An Sâm là người đàn ông của tôi, tại sao anh không thể tin tôi nói. Hơn nữa nếu như anh muốn phê phán lời nói của tôi, ít nhất cũng phải để cho tôi chết minh bạch, đừng khiến tôi không rõ ràng như vậy.” Tiêu Mộc Diên dường như là đem những lời này hét lên.

“Em đừng ở đây bày ra bộ dáng rất vô tội, chính em đã làm gì chuyện tự em biết, anh không muốn nói ra tội của em, bởi vì nói chuyện với em, anh đều cảm thấy hết sức bẩn thỉu.” Thịnh Trình Việt sau khi nói xong, liền trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.

Anh có cần phải nói chuyện tuyệt tình như vậy không?

Chờ đã, lời anh mới vừa nói đó rốt cuộc là có ý gì? Cô rốt cuộc là phạm vào tội gì, để cho anh chán ghét mình như vậy?

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình không thể âm thầm chịu đựng chuyện này, cho nên cô trực tiếp muốn đi ra ngoài, vốn dĩ hai cô gái kia cũng muốn đi theo ra, kết quả cô kéo cửa lại, khóa trái, để hai cô gái kia bị khóa ở trong phòng, còn cô tự mình đuổi theo Thịnh Trình Việt.

Cô chắn trước mặt Thịnh Trình Việt: “Tôi mặ kệ đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải nói rõ ràng lời vừa nãy cho tôi.”

“Anh nói cho em biết, chúng ta ly hôn rồi.”

Đây không phải thương lượng, đây là thông báo.

Tiêu Mộc Diên không hiểu, tại sao thái độ Thịnh Trình Việt thay đổi nhanh như vậy. Mặc dù trước đó bọn họ có tranh cãi, nhưng cô còn cảm giác được anh quan tâm mình, nhưng bây giờ cô lại không thấy một chút xíu hy vọng ở trên người anh, chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không quan tâm mình sao?

“Tôi nói cho anh biết tôi tuyệt đối sẽ không ly dị. Hơn nữa nếu như hai chúng ta ly dị, vậy con chúng ta làm thế nào, tôi sẽ không để cho bọn nhỏ...” Tiêu Mộc Diên hướng về phía bóng lưng Thịnh Trình Việt lớn tiếng hét.

Nhưng Thịnh Trình Việt quay đầu lại, cắt đứt lời cô.

“Về tụi nhỏ, cũng không có phần của em, em cứ đi theo người đàn ông kia đi.”

Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Mộc Diên giống như trong một khoảnh khắc thấy rất nhiều sấm sét giữa trời quang vậy, tại sao Thịnh Trình Việt đối xử với mình như vậy, cô thật sự không nghĩ ra.

Cô muốn đuổi lên phía trước, kết quả cô lại vô tình đụng phải một người. Người kia cầm trong tay ly rượu, là một người đàn ông uống say khướt.

Người đàn ông say rượu đó có chút tức giận đẩy Tiêu Mộc Diên qua một bên, “Đụng đến lão tử cô xui xẻo rồi!”

Sau đó chính là một cái ly thủy tinh đập vào trên đầu cô. Nhưng giờ phút này tầm mắt cô chỉ tập trung trên người Thịnh Trình Việt.

Một thứ nhầy nhụa chảy ra trước mắt cô. Cô chảy máu rồi?

Thịnh Trình Việt biết tình trạng bây giờ của mình, chắc sẽ quay đầu tìm mình thôi. Lúc tên đàn ông say khướt bắt lấy tay cô. Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình có chút đau, cô kêu một tiếng: “Thịnh Trình Việt, cứu tôi.”

Cô đặt tất cả hy vọng ở trên người anh, nhưng anh chỉ là nhàn nhạt quét qua cô một cái, kết quả lại là mang vẻ mặt lạnh nhạt rời đi.

Anh thật sự vứt bỏ một mình cô ở đây, vứt bỏ cô trong tay tên say rượu này sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào, khiến anh lạnh lùng với mình như vậy

“Đúng lúc hôm nay đại gia ta có chút nhàm chán, cho nên chơi đùa một chút với cô gái nhỏ như cô cũng được.” Tên say rượu đó lộ ra nụ cười bỉ ổi, sau đó cả người thô lỗ khiêng Tiêu Mộc Diên trên vai mình, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng không có cách nào đẩy tên say rượu này ra.

Cô cứ như vậy hét về hướng Thịnh Trình Việt, nhưng cuối cùng bóng lưng Thịnh Trình Việt từ từ biến mất ở trước mắt cô. Cũng không tìm thấy bóng dáng của anh nữa.

Cả trái tim cô cũng sắp lạnh rồi...

Thịnh Trình Việt, biết rất rõ cô đang trong nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lạnh lùng rời đi.

Bởi vì quá mức đau thương, trong lúc nhất thời cô quên mất phải giãy giụa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv