Một tiếng sau, cuối cùng mọi người cũng về đến nhà họ Thịnh, Lưu Mỹ vẫn luôn muốn hỏi về chuyện xảy ra vào bảy năm trước, nhưng không ai chịu trả lời bà.
Lúc đó bà thật sự có chút tức giận, bình thường thì bà chắc chắn đã bỏ đi rồi, nhưng bây giờ…bà muốn thăm nhà của Tiêu Mộc Diên.
“Tuấn Hạo, cho em mượn bài làm của anh tham khảo tý thì có sao!”
Bọn họ vừa về đến cửa thì nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra.
Lưu Mỹ nghe tiếng cãi vã ồn ào thì cau mày, quay ra nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Nguyệt Nguyệt, không phải em đã làm bài tập rồi sao? Sao còn muốn lấy vở bài tập hè của anh.”
Tiếng trẻ con vọng ra từ trong phòng, trước khi Lưu Mỹ kịp nói gì, Tiêu Mộc Diên đã nhanh chóng vào trong, muốn nói chuyện với mấy đứa nhỏ thì đúng lúc Nguyệt Nguyệt cũng chạy ra ngoài rồi sà vào lòng cô.
Nguyệt Nguyệt giống như là tìm được chỗ dựa, ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, chỉ vào Tuấn Hạo nói: “Mẹ, anh Tuấn Hạo bắt nạt con.”
Tiêu Mộc Diên nghe con mách, thì nhanh chóng quên hết mọi thứ, cô nhìn Tuấn Hạo: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Mẹ, mẹ hỏi Nguyệt Nguyệt đi!” Tuấn Hạo bộ dáng vô tội: “Em ấy lấy vở bài tập hè của con rồi.”
Tiêu Mộc Diên nghe Tuấn Hạo nói vậy, nhìn quyển vở trong tay của Nguyệt Nguyệt, hỏi: “Con lấy bài tập hè của anh làm gì?”
Nguyệt Nguyệt cũng tỏ ra oan ức, cô bé xị mặt nói: “Vì bài tập hè của con quá nhiều. Con vừa phát hiện ra con chưa làm hết bài tập…”
“Không phải trước đó anh đã khuyên em rồi sao? Em còn vô cùng tự tin nói đây đều là mấy bài dễ, em còn nói, mấy bài tập dễ như này em mà lại không tự làm được à?”
Tuấn Hạo thở dài, thật không biết nói gì với em gái mình.
Nguyệt Nguyệt vẫn xị mặt ra: “Anh tưởng em muốn như thế sao? Bài tập dù cho đơn giản thì cũng cần phải động não, ngày mai khai giảng rồi, em làm gì còn thời gian làm…”
“Đó là việc của em, không liên quan đến anh.” Tuấn Hạo vô cùng cố chấp.
“Không phải chỉ là mượn vở bài tập thôi sao? Viễn Đan, bình thường cụ dạy con như thế nào, là phải nhường em gái biết chưa?”
Lúc này Lưu Mỹ đi vào, nhìn thấy Tuấn Hạo liền dạy dỗ một trận, bà kéo Nguyệt Nguyệt từ trong lòng Tiêu Mộc Diên ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyệt Nguyệt cười nói: “Sau này con phải làm bài tập xong sớm biết chưa?”
Nguyệt Nguyệt gật đầu, gặp Lưu Mỹ cô bé thấy rất vui, vì cụ ngoại luôn yêu quý cô bé nhất.
Tuy rằng cô bé hơi tò mò tại sao cụ ngoại lại ở đây, nhưng bài tập vẫn quan trọng hơn.
“Được rồi, bây giờ con mau đi làm bài đi.” Lưu Mỹ vừa nói vừa xoa đầu cô bé, cười vô cùng thân thiết.
Thịnh Trình Việt đứng ở đằng sau nhìn hết mọi chuyện, đây là lần đầu anh thấy Lưu Mỹ có dáng vẻ dịu dàng thân thiết như vậy…
“Bà là ai thế ạ?” Tuấn Hạo lúc nãy nghe Lưu Mỹ gọi mình là ‘Viễn Đan’ thì liền cảm thấy mình và bà ấy nhất định có mối quan hệ gì đó. Hơn nữa, bà ấy còn thân thiết với Nguyệt Nguyệt như vậy…
Lưu Mỹ đứng dậy, nghe thấy Tuấn Hạo hỏi mình, bà có chút nghi hoặc, bà chỉ vào bản thân mình hỏi: “Con đang hỏi cụ là ai à?”
Tuấn Hạo gật đầu, nhắc lại lần nữa: “Cụ là ai thế ạ?”
“Viễn Đan, tuy rằng chúng ta đã hơn một năm không gặp nhau, nhưng cũng không đến mức con quên cụ ngoại rồi chứ? Lẽ nào cụ ngoại đã già đến mức con không nhận ra được rồi sao?”
Lưu Mỹ dường như có chút tự ti, nhưng vẫn vô cùng nhẹ nhàng với Tuấn Hạo.
Cụ ngoại? Tuấn Hạo chỉ mới gặp ông ngoại và bà ngoại thôi…
“Con tên là Tuấn Hạo.” Tuấn Hạo bắt đầu tự giới thiệu, cậu bé nhìn vào mắt Lưu Mỹ, hoàn toàn không sợ hãi nói: “Con tên Thịnh Tuấn Hạo.” . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRÙMtruyệ n.c o m _
Lưu Mỹ nhìn Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh với vẻ khó hiểu.
“Bà ngoại, để con giới thiệu với bà, đây là Tuấn Hạo, Viễn Đan đang ở trong phòng.” Tiêu Mộc Diên cười ngượng ngùng, ở trên đường về cô đã nghĩ làm sao giải thích với Lưu Mỹ về chuyện ba đứa trẻ, nhưng lại không nghĩ đến tình huống như này.
“Vậy sao đứa bé này lại giống Viễn Đan thế?” Cứ như là sinh đôi vậy.
Lưu Mỹ dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó, mắt đột ngột mở lớn, nhưng không nói gì.
“Ai đang gọi con thế ạ?” Viễn Đan từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lưu Mỹ thì mặt mũi tươi cười: “Cụ ngoại, sao cụ lại ở đây?”
Lưu Mỹ nhìn cậu bé vừa đi ra, rồi nhìn Tuấn Hạo, cười: “Hóa ra là cụ ngoại hoa mắt rồi, đây mới là bảo bổi Viễn Đan của cụ! Lâu rồi không gặp, cháu cao lên nhiều đó.”
Viễn Đan gật đầu, nói: “Bây giờ cháu đã cao đến ngực của mẹ rồi ạ.”
Lưu Mỹ nghe thấy thế thì nhìn Tiêu Mộc Diên, nói: “Đừng để ý đến mẹ con, mẹ con vốn dĩ thấp mà.”
Tiêu Mộc Diên đau lòng, nhưng đối mặt với bà ngoại thì cô không có gì để phản bác.
“Cụ ngoại?” Tuấn Hạo nghĩ một lúc liền hiểu thân phận của bà lão trước mặt.
“Cụ ngoại, bây giờ đến giờ ăn cơm rồi, cụ cũng ở lại ăn cơm nhé.” Viễn Đan kéo tay Lưu Mỹ đi.
Lưu Mỹ đương nhiên sẽ nghe theo Viễn Đan, lúc thấy người nấu cơm không phải là Tiêu Mộc Diên, bà cũng thấy yên tâm phần nào, liền tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.
Động tác của bà tự nhiên nho nhã, Viễn Đan cũng không có biểu hiện gì khác.
Tuấn Hạo kéo góc áo của Tiêu Mộc Diên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao con cảm thấy cụ ngoại hình như không thích con?”
“Không phải đâu.” Tiêu Mộc Diên khẽ cúi xuống nói: “Cụ ngoại chỉ như thế này bây giờ thôi, một thời gian nữa cụ biết được sự đáng yêu của Tuấn Hạo sẽ không như vậy nữa.”
“Sao con có cảm giác không đáng tin chút nào nhỉ?”
Tuấn Hạo đáp: “Con còn cảm thấy cụ dường như không chỉ không thích con, mà còn không thích cả ba nữa…” Tuấn Hạo nói rồi nhìn sang Thịnh Trình Việt.
Đột nhiên nghe vậy, Thịnh Trình Việt cũng không biết nói gì, nhưng không thể không thừa nhận, trực giác của Tuấn Hạo rất chuẩn xác, Lưu Mỹ chắc chắn không thích anh, nhưng anh không biết nguyên nhân vì sao…
“Đừng nghĩ nhiều quá, ăn cơm đi đã.” Tiêu Mộc Diên vỗ nhẹ gương mặt bé nhỏ của Tuấn Hạo, sau đó nhìn xung quanh, hỏi: “Cô của con và dì Linh Linh của con đâu rồi?”
Tuấn Hạo nói: “Hình như cô bảo là đi tụ tập với bạn học, sau đó kéo theo cả dì Linh Linh đi nữa.”
“Cô đưa theo Linh Linh đi làm gì?” Tiêu Mộc Diên có chút không hiểu.
Tuấn Hạo bộ dáng cạn lời: “Cô nói muốn dì Linh Linh làm người đại diện cho cửa hàng…”
“…”
Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Thảo An vốn dĩ rất xinh đẹp, tại sao…
“Mẹ, mẹ cũng thấy khó hiểu đúng không?” Tuấn Hạo hỏi.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, Tuấn Hạo nói tiếp: “Càng khó hiểu hơn là, cô đưa cả chú Triệu Dương đi…”