“Chẳng lẽ tên mà con đặt nghe không hay sao? Tại sao lại cảm thấy hình như mọi người đều quá vui lắm nhỉ?” Nguyệt Nguyệt hỏi.
Thế nhưng hai người không dám trả lời câu hỏi này chút nào, dù sao thì chuyện này cũng đã rất lâu rồi, nếu bọn trẻ đã quên Cao Ngọc Mai, nhắc lại nữa hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Nguyệt Nguyệt đang nghiêng đầu muốn nghe câu trả lời của hai người họ thì thấy Viễn Đan tiến lên muốn kéo Nguyệt Nguyệt đi. Cậu nói nhỏ bên tai Nguyệt Nguyệt: “Em quên vì ai mà mami với ba suýt nữa không đến được với nhau rồi à?”
“Ai vậy?” Nguyệt Nguyệt hỏi theo bản năng.
Viễn Đan cảm thấy cả người đều ngẩn ra, đứa em như thế này tuyệt đối không có tí quan hệ huyết thống nào với cậu cả.
Nhìn vẻ mặt của Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt mới nhớ đến người đó, vậy nhưng tên của người đã sắp thốt ra khỏi miệng rồi lại kẹt trong cuống họng.
Đương nhiên cuối cùng Nguyệt Nguyệt không nói ra, nhưng mà đã từ bỏ việc để em gái mình mang cái tên đó, con bé nói: “Em nghĩ vẫn phải nghe hay và có ý nghĩa một chút, giống như Mai Mai thì đi trên đường cũng có một đống, ví dụ kiểu như Hồ Điệp này, Phượng Hoàng này.”
Nói đến hồ điệp, Tuấn Hạo đứng bên cạnh chẳng có biểu cảm gì đột nhiên mở mắt rất to. Dường như cậu nhớ lại buổi tối Quả Quả bỏ đi, có một người phụ nữ đã nắm tay Quả Quả, gọi con bé là… “Vũ Điệp”.
Dáng vẻ của người đó tuy hoảng loạn và hơi luống cuống nhưng cũng khiến người khác cảm thấy giữa hai người họ có quen biết.
Tuấn Hạo nghĩ có lẽ mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết cho nên nhìn gà hóa cuốc.
Ở bên này, Tiêu Mộc Diên và bọn trẻ nói chuyện rộn ràng, đột nhiên Nguyệt Nguyệt kéo Tuấn Hạo qua, bĩu môi nói: “Anh Tuấn Hạo này chỉ biết giả vờ lạnh lùng, lãng phí khuôn mặt đẹp trai này.”
Tuấn Hạo vẫn là vẻ mặt lạnh tanh, nhưng từ sau khi Tiêu Mộc Diên biết giới tính của Quả Quả cũng rất ủng hộ con trai, bây giờ người bạn nhỏ mà mình thích không rõ tung tích, bất cứ ai cũng sẽ không vui được.
“Tuấn Hạo, con thấy em gái con đặt tên là gì thì được?” Tiêu Mộc Diên hỏi Tuấn Hạo, cô muốn để nó hòa nhập cùng mọi người.
Tuấn Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì gọi là Vũ Điệp đi.”
Sau khi nghe câu trả lời của Tuấn Hạo, mọi người cảm thấy cái tên do Tuấn Hạo nói nghe cũng khá hay.
Nguyệt Nguyệt thở dài một hơi, nói: “Quả nhiên nhiệm vụ đặt tên này phải giao cho người văn hóa. Người thô kệch như con và Viễn Đan không thích hợp với công việc này.”
Câu nói như bà cụ non này của Nguyệt Nguyệt khiến mọi người cười lớn, nhưng lại vấp phải sự phản đối của Viễn Đan: “Cái gì mà người thô kệch như anh và em, em là người thô kệch thì không sai, nhưng anh không phải.” .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
“Ngài là tinh anh, là tinh anh trong các tinh anh được chưa.” Nguyệt Nguyệt bỗng dưng chợt trừng mắt.
Đương nhiên Viễn Đan cũng không khách khí nói: “Cũng miễn cưỡng. Đương nhiên anh biết anh là tinh anh, sau này sẽ chỉ trở nên tinh anh hơn nữa.”
“Thôi đi, anh nên học anh Tuấn Hạo một chút, thế nào là khiêm tốn.” Nguyệt Nguyệt nói.
Viễn Đan lại giơ một ngón tay lên lắc lắc, cậu nói: “Câu này nói sai rồi. Người giống như anh đây là không cần khiêm tốn.”
Tiếp theo Nguyệt Nguyệt không nói gì nữa, chỉ trợn mắt lườm Viễn Đan.
Viễn Đan chỉ cười cười, cũng không nói gì nữa.
Tiêu Mộc Diên chuyển tầm mắt sang Tuấn Hạo, cô nói: “Vậy thì nhóc con của chúng ta tên là Thịnh Vũ Điệp đi.”
“Anh thấy tên Thịnh Việt Diên sẽ hay hơn. Thịnh Trình Việt nói.
“Không phải lúc nãy đều thấy tên của Tuấn Hạo đặt không tồi sao?” Tiêu Mộc Diên nói, nháy mắt với Thịnh Trình Việt một cái. Bây giờ tâm trạng của Tuấn Hạo không tốt, nhất đinh phải khiến thằng bé vui mới được.
Vậy nhưng Thịnh Trình Việt ra vẻ không nhìn thấy ám hiệu của Tiêu Mộc Diên, anh nói: “Cái tên đó nghe rất hay, nhưng mà trong cái tên đó không có em.”
“Hửm?” Tiêu Mộc Diên khó hiểu.
“Có anh có em mới có thể có cục cưng nhỏ không phải sao?” Thịnh Trình Việt hỏi ngược lại, khóe miệng cong lên.
Dường như Tiêu Mộc Diên có ảo giác, vị tổng giám đốc thường ngày bá đạo này bây giờ cười lên lại rất dịu dàng.
Sau đó cô mới biết trong “Việt Diên” bao gồm “Việt” của “Thịnh Trình Việt” và “Diên” của “Tiêu Mộc Diên”..
Vốn dĩ Trương Bân Bân còn có thể đứng ngoài cửa xem người ta show ân ái nhưng sau khi Thịnh Trình Việt nói thì thật sự không chịu nổi nữa. Thịnh Trình Việt này nói chuyện quá ngọt, bình thường thì mặt mũi nghiêm túc, không ngờ đột nhiên nói một câu dù ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt cũng không sánh bằng. Trương Bân Bân đột nhiên cảm thấy người này còn tốt hơn Âu Vũ Đình chỉ biết nói năng ngọt xớt nhà cô nhiều.
Đúng lúc Âu Vũ Đình đi đến bên cạnh Trương Bân Bân. Vốn dĩ hai người họ cùng đến nhưng chỗ đậu xe đã kín, thế là anh ấy bảo Trương Bân Bân đưa bọn trẻ đi thăm Tiêu Mộc Diên trước, mình đi tìm chỗ đậu xe.
Anh ấy vừa đến cửa thì phát hiện vợ mình vẫn dựa vào khung cửa. Anh ấy thò tay ra vỗ vai Trương Bân Bân nói: “Sao em đứng ở đây?”
Trương Bân Bân giật nảy mình sau đó quay người nhìn thấy là Âu Vũ Đình mới thở phào một hơi, nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ được mình cũng làm Âu Vũ Đình giật mình.
“Sao vậy?” Âu Vũ Đình hỏi dò, nhớ lại những lời mình nói trước đó, hình như cũng không có nói gì sai cả.
Trương Bân Bân không trả lời anh ấy, chỉ quay người lại ôm lấy anh ấy, sau đó cất tiếng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng à…”
Âu Vũ Đình cũng ôm cô ấy, anh hỏi: “Cục cưng, sao vậy?”
“Chồng à, em muốn sinh con, cho em một đứa con nha.” Trương Bân Bân nói.
Âu Vũ Đình nghe được tin này đã hoàn toàn không thể dùng câu “vui mừng như điên” để diễn tả nữa. Anh ấy giữ chặt cánh tay của Trương Bân Bân, để cô nhìn thẳng vào anh, anh ấy nói: “Thật vậy sao?”
Trương Bân Bân gật đầu: “Em nghiêm túc đó. Em thấy bọn trẻ nhà Diên Diên hình như rất thú vị. Với lại vốn dĩ em đã muốn sinh một đứa cưới Nguyệt Nguyệt, nếu như Nguyệt Nguyệt không thể, vậy thì chúng ta sẽ chọn đứa trẻ còn nằm trong tã lót kia đi.”
Không biết có phải Âu Vũ Đình bị ảo giác không, anh cứ cảm thấy Trương Bân Bân giống như là buôn người vậy, giống như đang nói với anh ấy rằng nếu như đứa này không được thì đứa sau cũng được…
Nhưng mà nếu Trương Bân Bân đã muốn họ cũng có con, chuyện đó còn không đơn giản sao? Âu Vũ Đình nắm tay Trương Bân Bân nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Sao hai người vừa đến đã muốn đi vậy?” Tiêu Mộc Diên gọi hai người ở cửa.
Trương Bân Bân nhìn Tiêu Mộc Diên có chút khó nói, vậy nhưng Âu Vũ Đình lại nói: “Chúng tôi cũng muốn có con của mình, bây giờ về nhà cấy giống, ngày nay năm sau đã ra quả rồi.”
Âu Vũ Đình nói xong liền đưa Trương Bân Bân rời khỏi nơi này. Trương Bân Bân gần như là bị kéo đi, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Tiêu Mộc Diên thì lại cảm thấy cách ví von này rất hình tượng, hình như sau khi kết hôn Âu Vũ Đình cũng trở nên biết nói đùa hơn rồi.