“Được, bà cô tỷ phú."
Tiêu Mộc Diên lại nhìn về phía Lâm Linh, sau đó ra khỏi cửa. Tuy nhiên cô còn rất nhiều lời muốn hỏi Lâm Linh, nhưng cũng không thể quấy rầy người khác nghỉ ngơi được
"Em chịu đi ra rồi à?"
Tiêu Mộc Diên vừa ra khỏi cửa đã va phải lồng ngực Thịnh Trình Việt, cứng quá, mũi cô tê rần cả lên.
"Anh ở đâu xuất hiện vậy? Giật mình muốn chết." Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nhìn bộ dạng của Tiêu Mộc Diên, vẻ mặt bất chợt mang theo sự dịu dàng:" Xin lỗi, xin lỗi em." Vừa nói xong, anh vươn tay vuốt ve cái mũi nhỏ nhắn của cô.
"Hừ, anh cho rằng xin lỗi là được hả?" Tiêu Mộc Diên quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn thấy Thịnh Trình Việt nữa.
Thịnh Trình Việt không biết mình sai chỗ nào nhưng hai người bọn họ cũng không thể làm ầm ĩ trước cửa phòng người khác được: "Vợ ngoan nào, chúng ta về phòng rồi nói có được không?"
Tiêu Mộc Diên vừa lui về phía sau đã đụng phải cánh cửa, Lâm Linh vừa bảo cô ấy đang mệt, cô cũng không thể quấy rầy cô ấy được. Nghĩ xong, cô gật đầu.
Vừa về phòng, Thịnh Trình Việt lập tức hỏi: "Sao lúc nãy anh không gọi cho em được?"
Lúc đó anh vừa về nhà, không thấy người đâu, cũng không biết Tiêu Mộc Diên đã đưa bạn mình vào căn phòng nào rồi, cuối cùng anh quyết định gọi điện thoại cho cô, nhưng lại biết rằng điện thoại cô đang tắt máy.
Chuyện này khiến cho Thịnh Trình Việt không hiểu nổi, lại nhớ đến khi Tiêu Mộc Diên mất tích, rõ ràng anh đã lắp một con chip vào chiếc điện thoại đó nhưng lại hoàn toàn không biết được cô ấy đang ở đâu.
Tiêu Mộc Diên lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông bên điện thoại của Thịnh Trình Việt lập tức vang lên.
Thịnh Trình Việt nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cảm thấy khó hiểu.
"Đây là số mới của tôi, cái sim cũ lúc trước đã hỏng chung với điện thoại rồi." Tiêu Mộc Diên hời hợt nói.
"Tại sao lại hỏng?" Trực giác nói cho anh biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này, cô nhìn qua Thịnh Trình Việt rồi đi đến phòng tắm rửa mặt, cô nói: "Tôi mệt rồi, đi nghỉ đây, có chuyện gì mai rồi nói."
Ý định né tránh rõ ràng như thế Thịnh Trình Việt đương nhiên nhìn ra, nhưng anh sẽ không ép buộc Tiêu Mộc Diên, dù sao bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Ban đêm, Thịnh Trình Việt tự nhiên đặt cánh tay ngang người của cô, giam giữ lại rồi chìm vào giấc ngủ, đây là giấc ngủ tuyệt vời nhất mà anh từng có. Nhưng Tiêu Mộc Diên thường vô tình đẩy cánh tay anh ra, dường như rất bài xích.
Thịnh Trình Việt rất mất mát, nhưng vẫn cố an ủi bản thân, anh nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân chuyện này.
Tiêu Mộc Diên cũng không biết mình làm sao, đang vờ như không quen biết Thịnh Trí Vũ, lúc anh ấy ôm cô có cảm giác rất an toàn, nhưng sao bây giờ chỉ còn lại cảm giác bài xích thế này?
Cả hai đều có thắc mắc, theo thời gian dần trôi hai người đều tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày tiếp theo, ngay lúc Tiêu Mộc Diên còn đang yên giấc, cửa phòng bị gõ vài tiếng.
Thịnh Trình Việt cũng đang ngủ vùi nhưng vừa nghe tạp âm cao thế, anh lập tức ngồi dậy, chỉnh lại chăn mền cạnh Tiêu Mộc Diên rồi đi ra mở cửa.
Thịnh Trình Việt vẫn còn buồn ngủ và nheo nửa mắt. Ngay khi anh cúi đầu xuống, anh thấy ba đứa trẻ đang đứng ở cửa, nhìn anh với đôi mắt sáng trong.
"Có chuyện gì vậy?" Gì cũng đừng nên gõ cửa vào sáng sớm chứ.
"Ba ơi, mẹ về rồi phải không?" Lời nói của Nguyệt Nguyệt chất chứa đầy cảm giác vui vẻ.
Nghe thấy lời Nguyệt Nguyệt, lông mi Thịnh Trình Việt khẽ nhướn lên, con gái anh thật thông minh: "Sao con lại nói rằng mẹ đã về?"
"Bởi vì trước cửa xuất hiện thêm hai cặp giày của phụ nữ, mà một đôi trong đó đôi có kiểu dáng mẹ hay mang, mặc dù không biết người còn lại là ai nhưng chúng con nghĩ một người trong đó là mẹ." Tuấn Hạo suy luận, nét mặt cũng đầy nét tươi cười.
Suy luận này không tệ, Thịnh Trình Việt cảm thấy may mắn rằng Viễn Đan không có ở nhà, nếu không nó chắc chắn sẽ bĩu môi nói: "Chắc ba đem ả hồ ly tinh nào về rồi, người ba này càng lúc càng không đáng tin, không hề xứng với mẹ."
Nghĩ thế, đột nhiên trong đầu Thịnh Trình Việt vang lên tiếng nói của Viễn Đan. Cũng là con anh nhưng sau khi Viễn Đan đến lớp học nâng cao thì chưa có ngày nào bình thường, có đôi lúc anh muốn vào trường xem rốt cuộc giáo viên ở lớp nâng cao dạy cái gì vậy.
Nghe thấy tiếng nói của bọn nhỏ, Tiêu Mộc Diên cũng mở mắt, cô nhìn ra cửa phòng thì quả thật có vài người.
Bọn nhỏ nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngồi dậy lập tức nhào tới.
"Mẹ ơi, Nguyệt Nguyệt nhớ mẹ quá."
Nguyệt Nguyệt như bươm bướm nhào qua người Tiêu Mộc Diên, thấy Nguyệt Nguyệt sốc nổi như thế, Thịnh Trình Việt nhíu mày, kéo con bé trên người Tiêu Mộc Diên xuống.
"Ba, ba làm gì thế?" Nguyệt Nguyệt giơ nắm tay bé xíu, thế nhưng vì vấn đề chiều cao nên thế nào cũng không đánh trúng người Thịnh Trình Việt.
"Nguyệt Nguyệt à, em kích động quá đấy, trong bụng mẹ có em trai hoặc là em gái của chúng ra, lỡ như em làm đau thì làm sao đây?"
Tuấn Hạo thay Thịnh Trình Việt giải thích.
Nguyệt Nguyệt nghĩ tới đây, quả thấy mình đã sai, bèn thè lưỡi nhìn Tiêu Mộc Diên: "Xin lỗi mẹ, là do con quá kích động, nhưng gặp được mẹ con vui lắm."
Tiêu Mộc Diên nhoẻn miệng cười nhìn gương mặt của bé con: "Mẹ cũng muốn xin lỗi các con, qua lâu như vậy mà mẹ vẫn không tới thăm bọn con một lần."
"Hừ, mẹ biết sai là được rồi." Nguyệt Nguyệt nói, rồi ghé vào bụng Tiêu Mộc Diên để lắng nghe: "Nghe bạn của con nói rằng lúc mẹ bạn ấy mang thai, bạn ấy áp vào như thế này là có thể nghe thấy tiếng nói của trẻ con, còn có thể nói chuyện với em nữa. Con cũng phải nói chuyện với em trai, hoặc là em gái gì đó nói chuyện mới được."
"Phải không? Anh cũng muốn nghe thử." Tuấn Hạo cũng hiếu kỳ với sinh mệnh mới.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy tất cả, lặng lẽ suy nghĩ, đợi bọn nó đi hết, anh cũng muốn nghe.
Ở cửa có một người lặng lẽ nhìn mọi thứ trong phòng, trong mắt lại lấp đầy những cảm xúc không rõ, có lẽ là hâm mộ, cũng có thể là ghen tỵ.
Mỗi lần nhìn bọn họ hòa thuận như thế, cậu luôn có vẻ mặt như vậy. Hình như cậu bước vào căn nhà này thì nên là một người trong số bọn họ, thế nhưng cậu lại thấy có một khoảng cách giữa mình và bọn họ, thật... cô đơn.
Sau khi biết Tiêu Mộc Diên đã trở về, cậu rất vui vẻ định qua xem Tiêu Mộc Diên, nhưng nhìn mọi người chen lấn vào trong, muốn sờ bụng của Tiêu Mộc Diên, cậu lại rút lui. Thật ra cậu muốn lắm, nhưng khổ nổi cậu lại không có dũng khí đó. . Kiếm Hiệp Hay
Cậu biết lấy thân phận gì mà vào đó đây? Cùng lắm cậu chỉ là một người dư thừa trong nhà này, hoặc có lẽ là một tồn tại không cần thiết.
Cái đầu nhỏ bé của Quả Quả suốt ngày chỉ nghĩ lộn xộn, không thể trách rằng cậu luôn cảm thấy mất mát.
"Quả Quả, anh đứng đó làm gì vậy?"