Còn Thẩm Lệ, ba năm nay ngoại trừ thỉnh thoảng ở nơi làm việc có thể nhìn Tư Mộ Hàn từ xa, căn bản không có cơ hội nói một câu nào với Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân thu lại vẻ mặt, nói: “Anh nghĩ chuyện này không giấu mãi được.”
“Nếu không phải Tư gia có nhiều chuyện xấu đến vậy, Tri Hạ bây giờ nói không chừng vẫn đang yên ổn.” Thẩm Lệ nói xong, lại nghĩ lời nói của bản thân vô nghĩa, bổ sung thêm một câu: “Chuyện này về sau nói tiếp đi, không chừng bọn họ một ngày nào đó sẽ nhớ lại.”
Thẩm Lệ vừa dứt lời, Lưu Chiến Hằng đi ra từ phòng bếp.
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân vừa nhìn thấy anh ta đi ra, liền không hẹn mà gặp, cùng ngồi thẳng người, miệng mím chặt.
“Cô Thẩm và ngài Cố bình thường có bận không?” Lưu Chiến Hằng sắc mặt bình tĩnh bước tới phía trước hai người họ, từ biểu tình trên mặt, không thể nhìn ra anh ta có nghe được những gì họ vừa nói không.
“Cũng có chút bận, đang định đi.” Thẩm Lệ lập tức đứng dậy.
Lưu Chiến Hằng nghe xong, liền nói: “Tôi tiễn hai người.”
“Hai người phải về rồi?” Nguyễn Tri Hạ từ đằng sau đi tới vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Ừm.” Thẩm Lệ đứng dậy, bước tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cho tớ số điện thoại, có thời gian, tớ đưa cậu đi chơi.”
Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ đưa nhau số điện thoại, rồi rời đi.
Nguyễn Tri Hạ tiễn tới cửa, liền bị Thẩm Lệ đẩy vào trong: “Cậu vào trước đi, có ngài Lưu tiễn chúng tớ là được rồi, lần sau sẽ tới tìm cậu đi chơi. Tạm biệt.”
Cửa vừa đóng lại, ba người bọn họ đứng trước cửa, sắc mặt thay đổi nhẹ.
Ba người cùng bước vào thang máy.
Thẩm lệ nhìn những con số đang dần hạ, giọng nói mang vẻ chân thành, nghiêm túc: “Ngài Lưu quen Tri Hạ thế nào vậy?”
Cô vừa để ý, quần áo Lưu Chiến Hằng mặc trên người là một thương hiệu lớn của nước ngoài, đồng hồ trên tay cũng là bản giới hạn, trông không hề thiếu tiền, cả người toả ra cảm giác bình thản, ung dung, là một người đàn ông từng trải.
Người đàn ông thế này ở giữa đám đông, cho dù Thẩm Lệ nhìn công tử nhà giàu và đại minh tinh quen rồi, cũng sẽ không nhịn được mà nhìn thêm chút nữa.
Cô quen biết Nguyễn Tri Hạ nhiều năm như vậy, bạn bè của Nguyễn Tri Hạ cô cũng biết rất rõ, nhưng chưa từng gặp qua Lưu Chiến Hằng.
Biểu tình trên gương mặt Lưu Chiến Hằng không hề biến động, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi quen cô ấy sớm hơn cô Thẩm.”
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nghe câu nói đó của Lưu Chiến Hằng, sững người.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương nhìn ra được sự kinh ngạc.
Thẩm Lệ quen biết Nguyễn Tri Hạ từ hồi cấp ba, trước đó, Nguyễn Tri Hạ liên tục đến một mình, về cũng một mình, dường như không có bạn bè nào cả.
Nhưng giọng điệu của Lưu Chiến Hành nghe không giống nói dối chút nào cả.
Lưu Chiến Hành tiếp tục nói: “Còn về việc tôi và Nguyễn Tri Hạ quen nhau thế nào, tôi nghĩ, không cần phải nói với cô Thẩm.”
Lúc anh ta nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn cửa thang máy, bình tĩnh tự nhiên đến mức có chút không đúng, nhưng ẩn bên trong giọng nói là một khí thế trầm ổn.
“Ngài Lưu, ngài……”
Thẩm Lệ đang muốn nói gì đó nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng thang máy.
Lưu Chiến Hành quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nhàn nhạt nói: “Tới nơi rồi.”
Ba người ra khỏi thang máy.
Thẩm Lệ đi tới trước mặt Lưu Chiến Hành, chắn đường anh ta: “Làm sao tôi biết được anh có đang nói dối không.”
“Nếu không phải cô là bạn của cô ấy, tôi có lẽ sẽ không để cho cô có cơ hội chất vấn tôi đâu.” Gương mặt Lưu Chiến Hành hờ hững, đáy mắt hiện lên một tầng mù mờ, dường như đang tức giận.
Sắc mặt Thẩm Lệ khẽ đổi: “Nếu anh đã biết cô ấy có bạn, vì sao lúc tìm thấy cô ấy, lại không liên lạc với chúng tôi?”