Hôm nay vừa hay anh ta cũng không bận gì, liền đi cùng.
Anh ta vốn không quá sẵn lòng tới đây. Dù sao thì hai năm qua anh ta cứ luôn bị hủy hôn, bảy cô tám dì trong nhà không những mỗi ngày đều tìm bạn gái cho anh ta, mà còn muốn anh ta làm thân với họ.
Nhưng hiện giờ, anh ta lại cảm thấy rất may là mình đã đi theo.
Vừa ngồi xuống, lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi ở bàn bên cạnh, anh ta thậm chí nghi ngờ rằng có phải mình bị ảo giác hay không.
Dù sao năm đó lúc xảy ra chuyện, anh ta cũng đem người tìm trên đảo nhỏ rất lâu.
Lúc đầu anh ta đã tìm hết một tháng. Sau này khi Thẩm Lệ biết chuyện, Thẩm Lệ tiêu hết tiền tiết kiệm, tìm suốt nửa năm, thế mà vẫn không tìm được.
Đảo nhỏ gần như bị bọn họ lật tung lên, vậy mà vẫn không thấy chút bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ.
“Anh quen biết tôi?” Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Cố Tri Dân.
Cô sao lại quen biết một người như Cố Tri Dân?
Cố Tri Dân vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Tuy cô đã quên hết chuyện trước đây, nhưng vừa nãy lúc cô xem menu, cảm thấy mấy món này rất đắt. Điều này cũng đủ nói lên rằng, cô sinh ra rất bình thường, lớn lên cũng không giàu có.
Đừng nói là người đàn ông tên Tư Mộ Hàn ngày hôm qua nhìn thấy trên TV kia, cho dù là cậu ấm nhà giàu trước mắt này, cô với anh ta cũng đã cách xa vạn dặm rồi.
“Cái… Cái gì?” Cố Tri Dân thấy ánh mắt Nguyễn Tri Hạ xa lạ, nhíu mày nói: “Anh là Cố Tri Dân! Xảy ra chuyện gì vậy? Em không nhận ra anh?”
Lúc này Cố Tri Dân mới chú ý tới, Nguyễn Tri Hạ gầy đến không bình thường, dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi, cả người thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.
Nguyễn Tri Hạ thì thào đọc tên anh ta một lần: “Cố Tri Dân…”
Đúng lúc này, Lưu Chiến Hằng trở về.
Anh ta đứng sau lưng Cố Tri Dân, giọng điệu không vui: “Quý ngài này, anh kề sát cô ấy quá rồi.”
Lúc nãy Cố Tri Dân đến, vì quá mức kích động, một tay chống bàn ăn, cúi người nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, đến khá gần, nhìn từ góc độ của người khác giống như là đang muốn làm phiền Nguyễn Tri Hạ.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng, tức giận nói: “Anh là ai vậy?”
Vừa nãy, thái độ hoàn toàn xa lạ của Nguyễn Tri Hạ đã khiến Cố Tri Dân hơi buồn bực, bây giờ lại xuất hiện một người đàn ông từ đâu chen vào, giọng điệu Cố Tri Dân đương nhiên cũng không vui.
Lưu Chiến Hằng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tôi là bạn của cô ấy, cậu là ai?”
“Anh là bạn của cô ấy? Vậy sao tôi không biết anh?” Cố Tri Dân ngồi thẳng lên, khoanh hai tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn Lưu Chiến Hằng.
Khóe môi Lưu Chiến Hằng khẽ nhếch, cũng không để ý đến Cố Tri Dân: “Thật trùng hợp, tôi cũng không biết cậu.”
“Anh…” Sắc mặt Cố Tri Dân cứng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, mấy năm nay em đi đâu vậy?”
“Tôi…” Nguyễn Tri Hạ đang định nói chuyện, Lưu Chiến Hằng lại cắt ngang.
Mặt Lưu Chiến Hằng không biểu cảm mà nhìn Cố Tri Dân: “Dạ dày của cô ấy rất yếu, đã đến giờ cơm rồi, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói?”
Cố Tri Dân nhíu mày thật chặt, không nói gì.
Hai người đàn ông đối mặt nhau, trong mắt hiện lên thâm ý chỉ có bọn họ mới hiểu ý lẫn nhau.
“Được.” Cố Tri Dân quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, chúng ta ăn cơm xong rồi tìm một chỗ nói chuyện.”
Cố Tri Dân trở lại bàn ăn lúc trước của anh ta, mẹ Cố hỏi anh ta: “Tri Dân, cô gái kia là ai?”
“Một người bạn đã lâu không gặp.” Cố Tri Dân nói xong, cắt ngang lời mẹ Cố định nói: “Thu lại lời mà mẹ sắp nói đi, con với cô ấy không thể nào tiến triển thành tình cảm nam nữ đâu.”