Trông Trần Tuấn Tú giống như chẳng lo lắng gì đến chuyện Tư Mộ Hàn sẽ nhân cơ hội này kêu Thời Dũng đi tìm lũ trẻ.
Điều này khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi khả nghi.
Trần Tuấn Tú là một gã giảo hoạt, làm sao lại có thể sơ ý như vậy?
Nguyễn Tri Hạ không lộ diện mà chỉ đứng ở đằng xa nhìn bọn họ.
Lúc này, phía sau có tiếng bước chân chạy bộ vang lên.
Còn có những người khác nữa sao?
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Tô Khương Nhung vội vã chạy tới.
Nguyễn Tri Hạ lại nhìn thoáng về phía Tư Mộ Hàn rồi nhanh chóng đi về phía Tô Khương Nhung: “Khương Nhung? Tại sao cô vẫn còn ở trên đảo, tôi tưởng cô đã cùng bọn họ lên tàu rồi.”
“Mợ chủ, tôi cảm thấy trên đảo này có thứ gì đó kỳ lạ lắm, nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.” Trên trán của Tô Khương Nhung đang rịn mồ hôi, rõ ràng là đã chạy đến đây với tốc độ rất nhanh.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ: “Cái gì kỳ lạ?”
Tô Khương Nhung hơi biến sắt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi: “Tôi lo rằng thiếu gia vẫn còn có việc cần đến tôi cho nên vừa rồi không đi cùng với bọn họ, khi tôi xuống lầu thì phát hiện bên dưới tầng hầm… Có thuốc nổ.”
Tô Khương Nhung rõ ràng là đã run rẩy khi nói đến ba chữ cuối cùng.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên biến sắc, vội quay người chạy về phía Tư Mộ Hàn.
Tô Khương Nhung ở phía sau gọi cô: “Mợ chủ!”
Lúc này trong đầu Nguyễn Tri Hạ trống rỗng nên căn bản là không nghe thấy tiếng của người khác.
Cô đã biết sẽ không thuận lợi như vậy mà.
Cô đã biết, tên Trần Tuấn Tú điên rồ đó sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, thỏa mãn dễ dàng như vậy mà.
Tư Mộ Hàn vừa mới đánh một quả vào lỗ liền quay đầu lại nhìn như thể cảm nhận được điều gì đó.
“Nguyễn Tri Hạ?”
Chẳng phải hiện tại cô nên ở trên tàu sao? Chạy lại đây để làm gì!
Nguyễn Tri Hạ đã chạy tới trước mặt Tư Mộ Hàn, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú nghiêng đầu nhìn cô rồi khẽ nói: “Tri Hạ đến rồi sao.”
Trần Tuấn Tú nở nụ cười như gió mùa hạ, giọng điệu và sắc mặt không khác một chút nào so với khi Nguyễn Tri Hạ mới gặp anh ta.
Nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã hiểu quá rõ rồi, bên dưới vẻ mặt bình tĩnh này Trần Tuấn Tú đang giấu một con thú dữ hung mãnh với cặp răng nanh dài.
Anh ta đang vận sức chờ đợi thời cơ để hủy diệt tất cả.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Trần Tuấn Tú thật lâu rồi quay sang hỏi nhỏ Tư Mộ Hàn: “Không có chuyện gì chứ?”
“Sao vậy?” Tư Mộ Hàn buông mắt nhìn cô, khi cầm tay cô liền cảm nhận được cánh tay của cô lạnh lẽo như thể mới vừa ngâm nước vậy, trong lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt vì mồ hôi.
Tư Mộ Hàn hơi cau mày nhìn Nguyễn Tri Hạ, cũng chẳng nhìn những người khác nữa.
Rõ ràng Thời Dũng đã đưa lũ nhỏ lên tàu thuận lợi rồi, thì còn chuyện gì có thể khiến cho Nguyễn Tri Hạ lo lắng sợ hãi như vậy chứ?
Trần Tuấn Tú đưa tay đẩy đẩy cái diềm mũ lưỡi trai đang đội trên đầu, chầm chậm cất giọng hỏi: “Lũ trẻ đã được đón đi rồi, hãy trả Khương Nhung lại cho tôi.”
Tô Khương Nhung vừa rồi đã có cơ hội đi, nhưng cô ta không đi mà theo Nguyễn Tri Hạ tới đây nhưng bị rớt lại phía sau Nguyễn Tri Hạ.
Tô Khương Nhung lập tức đi đến trước mặt Trần Tuấn Tú, cười diệu dàng gọi một tiếng: “Tuấn Tú.”