Trên đảo này không thiếu nhà, anh ta đưa người tới ở biệt thự khác.
Trần Tuấn Tú vừa đi, Khương Nhung lập tức ngã xuống trên mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, vội vàng đi tới đỡ cô dậy.
Khương Nhung bám lấy tay cô, lòng vẫn sợ hãi: “Tôi cảm thấy anh ta biết tôi là giả.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, trong lòng liền sợ hãi, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn vang lên: “Nó vốn dĩ đã biết cô là giả.”
Nguyễn Tri Hạ không dám tin nhìn anh: “Anh nói gì? Trần Tuấn Tú biết chị ấy đóng giả là Khương Nhung, vậy anh ta sao có thể đưa Tri Hạ thật tới đổi?”
Cô đã sớm biết không dễ như vậy.
Tư Mộ Hàn mở miệng nhắc nhở cô: “Nguyễn Hương Thảo.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ý của anh là…”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn không đợi cô nói xong đã cắt ngang, nhìn cô một cái thật sâu: “Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ cố chấp.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới sự dung túng chiều chuộng của Trần Tuấn Tú với Nguyễn Hương Thảo, hoàn toàn bởi vì Nguyễn Hương Thảo có nét giống với Khương Nhung.
Từ đây có thể nhận ra được, chấp niệm của Trần Tuấn Tú đối với Tô Khương Nhung quả thật là rất sâu.
Trần Tuấn Tú là một gã vô cùng giảo hoạt nên làm gì có chuyện anh ta không nhận ra Tô Khương Nhung là giả.
Mặc dù biết Tô Khương Nhung là giả nhưng Trần Tuấn Tú vẫn đối xử với cô ta giống y chang như cách đối xử với Tô Khương Nhung thật vậy.
Nghĩ thông suốt chuyện này nên trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng yên tâm hơn một chút.
Tuy nhiên vẫn là một đêm thức trắng.
Hôm sau.
Trần Tuấn Tú cử người đến nói muốn mời Tư Mộ Hàn đi đánh golf.
Trên đảo rất đầy đủ phương tiện, còn có sân golf nữa.
Khi nhóm của Nguyễn Tri Hạ đến nơi thì Trần Tuấn Tú đang vác một cây gậy đánh golf đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, anh ta liền vẫy vẫy tay với Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ cũng muốn đi cùng với Tư Mộ Hàn nhưng lại bị Tư Mộ Hàn cản lại không cho: “Em đợi anh ở đây.”
Nói xong anh liền nhìn thoáng qua Thời Dũng.
Thời Dũng gật gật đầu với Tư Mộ Hàn.
Cậu ta đi theo Tư Mộ Hàn nhiều năm nên đương nhiên phải có sự ăn ý với nhau.
Nguyễn Tri Hạ đứng xa xa nhìn Tư Mộ Hàn cùng Trần Tuấn Tú đang lặng lẽ đánh golf, hình như cả hai chẳng nói với nhau điều gì hết.
Thấy hai người càng đánh càng xa, Nguyễn Tri Hạ lo lắng đi tới đi lui tại chỗ.
Thời Dũng đột nhiên nói: “Mợ chủ, cô đừng lo lắng quá, cậu chủ đã có kế hoạch rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đơ người: “Kế hoạch gì?”
Thời Dũng cẩn thận liếc Trần Tuấn Tú rồi cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lặng lẽ đưa Nguyễn Tri Hạ rời đi.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa hỏi Thời Dũng: “Tư Mộ Hàn có kế hoạch gì vậy?”
Thời Dũng nói nhỏ nhưng rất nhanh: “Trần Tuấn Tú đến đây bằng tàu, đêm qua chúng ta đã cử người đi thăm dò tình trạng chiếc tàu, từ chỗ này mà đến chỗ chiếc tàu là gần nhất nên chỉ một lát nữa là có thể lên tàu luôn.”
“Ý của anh là gì? Tư Mộ Hàn phái người đến biệt thự của Trần Tuấn Tú để lén đưa lũ trẻ đi rồi?” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền dè dặt nhìn khắp nơi.