Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, mới nhớ ra người phụ nữa này là ai.
Là hàng xóm khi còn bé của Trần Tuấn Tú, cũng là vợ chưa cưới của anh ta.
Nhưng Tư Gia Thành đã nói với cô, mấy năm trước khi Tô Khương Nhung ra nước ngoài chụp tuyết, gặp tuyết lở, đã sống không thấy người chết không thấy xác.
Sao Tư Mộ Hàn tìm được cô ấy?
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nói gì, kéo cô đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
“Tô…” Nguyễn Tri Hạ không dò được ý tứ của Tư Mộ Hàn.
Theo Tư Gia Thành nói thì quan hệ giữa Tư Mộ Hàn và Tô Khương Nhung cũng khá tốt, nhưng bây giờ loại tình huống này, không phải cô phải lên tiếng chào hỏi Tô Khương Nhung sao?
Tô Khương Nhung cũng ngồi xuống: “Cậu Tư.”
Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Tư liệu tôi đưa cho cô đều xem hết rồi chứ?”
“Đã xem hết rồi.” Tô Khương Nhung khẽ vuốt cằm, giọng nói êm dịu như lông vũ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn hồi lâu, thực sự không nhịn được hỏi: “Cô đúng là Tô Khương Nhung sao?”
Tô Khương Nhung sờ lên mặt mình: “Mợ chủ cảm thấy tôi giống chứ?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp Tô Khương Nhung.”
Tô Khương Nhung mỉm cười, nhìn tao nhã dịu dàng: “Cả người tôi đều đã phẫu thuật.”
Nguyễn Tri Hạ nghẹn họng nhìn Tô Khương Nhung trân trối, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn giơ tay lên một cái, nói với Tô Khương Nhung: “Cô có thể đi ra rồi.”
“Vâng, cậu chủ.” Tô Khương Nhung đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải Tô Khương Nhung thật sự, mà là giả?”
Tư Mộ Hàn vừa gắp thức ăn cho cô, vừa hững hờ giải thích: “Ừ, anh tìm một người dáng vẻ khá giống Tô Khương Nhung, rồi tìm bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất ở nước ngoài, để biến cô ta thành dáng vẻ của Khương Nhung.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới dáng vẻ “Tô Khương Nhung” vừa nãy, nhìn cực kỳ tự nhiên, còn vô cùng có khí chất, chắc chắn không giống như người đã được phẫu thuật thẩm mỹ ra.
Cô chưa từng gặp Tô Khương Nhung thật sự, cho nên cũng không biết phải chăng cô gái vốn giống Tô Khương Nhung như đúc.
Còn nữa, phẫu thuật thẩm mỹ cần thời gian dài dưỡng bệnh, mà trên mặt Tô Khương Nhung vừa nãy không hề có một vết sẹo, rõ ràng đã phẫu thuật chỉnh hình rất lâu trước đó, đồng thời đã hoàn toàn khôi phục.
Nói cách khác, từ rất lâu trước đó Tư Mộ Hàn đã bắt đầu đề phòng Trần Tuấn Tú.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phải dùng cô ấy tới đối phó Trần Tuấn Tú sao?”
“Chỉ cần là người trần mắt thịt, ai cũng có điểm yếu.” Tư Mộ Hàn đặt đũa vào tay cô: “Em ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt đũa, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn vừa ít vừa chậm, Tư Mộ Hàn bên cạnh bên đốc thúc cô.
Nguyễn Tri Hạ thực sự ăn không thấy ngon, cô mấp máy môi, sắc mặt khó xử nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh có việc thì đi mau lên, không cần quản em, em cũng không phải sẽ không ăn cơm, em…”
Cô vẫn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn đã cầm lấy đũa của cô: “Anh cho em ăn.”
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ bị anh ép ăn một chút, nhìn cô thực sự ăn không nổi nữa, Tư Mộ Hàn mới buông tha cô.
Về đến phòng, anh giúp Nguyễn Tri Hạ tắm rửa, rồi lại đi tầng hầm.
Cửa tầng hầm có người canh chừng, vệ sĩ trông thấy Tư Mộ Hàn tới, dáng vẻ như đang muốn nói lại thôi: “Cậu chủ.”